ANù

Tuổi trẻ, không là đủ để có thể định nghĩa được hết những cung bậc cảm xúc của tình yêu, nhưng cô tin là ở sâu thẳm trong mỗi người, ai ai chúng ta cũng có những mối tình lắng đọng. Dù thoáng qua hay dài rộng theo năm tháng, tất cả đều có thể khiến con người ta trở nên trưởng thành hơn.

Yêu là gì?
Yêu là cảm xúc.
Chứ không phải là những trách nhiệm? 
Có chứ. Anh còn thương em không?
Có.
Anh còn yêu em không?
Một khoảng im lặng dài như màn đêm trước mắt, anh gục đầu vào gối, lần lữa câu trả lời. Anh không chắc! Mình yêu nhau quá lâu, anh nghĩ bây giờ nó chỉ còn như một thói quen.
Trước đây, chính cô người phân vân tình cảm của mình. Anh đã nắm tay cô lại, níu lấy mối quan hệ đang dần vỡ vụn. Thì giờ đây, người nhận ra mình yêu đối phương nhiều đến nhường nào lại là cô. Những nỗi đau cào xé khi thấy bàn tay anh đang buông lơi dần dần rời xa vào hư vô. 
Anh đã không còn muốn cố gắng cho mối quan hệ này nữa, anh áp lực?, anh cần một sự tự do?, giải thoát khỏi những suy nghĩ của chính bản thân anh đang gồng gánh?. Cô và anh bên nhau qua lâu để có thể hiểu được người kia đang nghĩ gì, anh cũng hiểu được những áp lực nhiều phía cô đang gánh phải. Rồi liệu cô sẽ sống thế nào khi suy nghĩ rằng cô mất anh vì cô không xứng đáng có được anh?. 
 Anh hỏi cô rồi liệu mình sẽ là một gia đình tốt? ai rồi cũng sẽ trưởng thành, nhưng sự cố gắng của cô liệu có đủ? Câu nói của anh như một lời chia tay hờ hững, anh đang ở giữa một mối mông lung dài vô tận. Anh sợ cô rời đi, thì giờ đây, cái cảm giác mất anh ngày một dần hiện hữu làm cô sợ hãi. 

Là thói quen thì đã sao, con người đâu dễ dàng từ bỏ một thói quen. Yêu đâu phải lúc nào cũng mặn nồng đâu anh? 

28/08/2013

Đừng rời xa tôi, vì tôi lỡ yêu người mất rồi…
Em đã nói với anh, những lúc gục ngã từ lâu lắm rồi, những lúc ấy em chỉ muốn được ôm anh thật chặt, ngồi lặng yên như vậy thôi.
– Anh xin lỗi, có những người không đủ tinh thần để đón nhận tình cảm, hay cho đi. Vì vậy những kẻ đó không xứng đáng nhận được tình cảm từ em. Em luôn tuyệt vời, luôn cười, làm người khác cười, như vậy là quá đủ, em không phải xin lỗi vì bất cứ điều gì, với bất kể ai.
– Có những người yêu nhau, dù họ có đi đến cái đích cuối cùng gắn bó suốt đời hay không, nhưng họ vẫn yêu, không ngần ngại. Tình yêu luôn đẹp cơ mà, một con người có thể yêu, yêu rất nhiều. Dù không biết nó đang đi về đâu.
– Anh xin lỗi, anh không làm được vậy..
– Chỉ là lời nói thôi anh à, được mà, chúng ta chỉ cần vô tư sống thôi. Em sợ cái là khoảng cách lắm anh à.
– Rồi anh sẽ lại nghĩ về tương lai, về ngày mai, về tuần sau, tối mai, anh làm được gì? Sao anh lại làm vậy. Xin lỗi em, nhưng anh không sống như vậy được, sôi nổi, vô tư, không phải là anh.
– Không anh à, tương lai ai cũng phải nghĩ đến, phải lo cho bản thân, gia đình, không ai là không có. Vì thế chúng ta mới cố gắng, nhưng anh à, tình yêu rồi sẽ có phương hướng, lặng êm.
Hoài bão, tương lai có thể tồn tại cùng tình yêu mà anh? Lặng lẽ, nhẹ nhàng thôi. Sôi nổi, náo loạn đó nhưng anh biết không, em cần một chút thôi, sầu lắng nhẹ nhàng của anh.
– Một kẻ luôn so sánh hắn của trước và sau khoảnh khắc yêu em, liệu có xứng đáng với tình yêu đó. Người ta nói yêu là phải hết mình, vậy kẻ chỉ biết nghĩ về cảm giác của mình như anh có xứng? Ha ha, anh là vậy đó, thiệt hơn, so đo. Chẳng tốt đẹp gì cả.
– Em vẫn cần anh để bình yên.

31/12/2013

“‘Never mind I’ll find someone like you. I wish nothing but the best for you too. Don’t forget me I beg. I remember you said: “Sometimes it lasts in love but sometimes it hurts instead.” Sometimes it lasts in love but sometimes it hurts instead…..Old Friend. . . “

Những ca từ réo rắt khắc vào cái lạnh của Sài Gòn, nhịp nhàng vì đúng như cái ấm áp của Sài Gòn hiếm hoi đó. . . .    Ngày cuối năm, là gì nhỉ? Như năm ngoái có lẽ là cuộn tròn ấm áp trong chăn ấm với những nụ cười hạnh phúc mặc cho cái lạnh rét buốt luôn muốn ngốn lấy một đứa sợ lạnh như em. Không cao sang, không sặc sỡ lòe loẹt, có thứ gì đó khiến em rất bình yên, nhẹ nhàng. Xa xăm thật, như một ngày bình thường, thức dậy sau một chút ngủ nướng. Chiếc điện thoại đeo sim bỏ quên nay sáng đèn, là anh! Một người em đã từng chờ đợi tin nhắn suốt những đêm dài, là anh, là yêu thương của em bao ngày anh đã dường như quên lãng. Ừ, đọc tin nhắn, nhắn vội lại một câu. Khóa cửa nhà, quàng khăn len may mắn anh tặng từ mùa lạnh năm ngoái. Em đi thi, đầu trống rỗng, không suy nghĩ gì. Bài thi 50′ làm đâu đó 10′ rồi vô hồn bước ra, cafe bệt với bạn bè, tán gẫu. . . lơ đãng. . . Đăng kí một công tác từ thiện cho ngày tết,  em từng thấy anh quyên góp đồ cho những người nghèo, ngồi trực bàn, làm lọ hoa thạch cao, những hình ảnh của anh luôn luôn hiển hiện trong em, anh đâu biết em đã xem lại nó biết bao nhiêu lần? Cuối ngày, em từ chối mọi nhã ý đi chơi hấp dẫn, không thích chốn đông người. Nhận tin nhắn từ điện thoại bỏ quên, anh, em lại vui sướng một niềm vui nhỏ bé. Lúng túng với học phần, đăng kí, vé xe về nhà, anh hỏi đủ chuyện mà em không chú ý cho bản thân. Ở xa và ước muốn đi xem pháo hoa. . . .Chọn một quán pizza, món mà anh thích. Lặng lẽ một góc phòng, ngắm nhìn những đôi cặp người thìa, người nĩa. . .salas, pizza…. 🙂 

Có những thứ đã vật vã trôi qua, em thấy mình mạnh mẽ đến mức đáng sợ, vẫn có thể cười được như thế này rồi. Chấp nhận được như những gì anh nói: Cái gì mình cũng phải chủ động đón nhận! Vậy mà em đã làm chưa tốt nhiều thứ. Làm sao có thể đón nhận sự đột ngột chia xa của anh?
 
 Năm cũ dần qua, có những mảnh đời ra đi, khoét sâu vào em những vết khứa, sâu hoắm. Có những con người chỉ còn được gặp trong những hồi ức, kỉ niệm.  Không thể thực hiện được những ước muốn, em đã vô tình với tình cảm của một con người đã khuất, buồn thôi, cũng chẳng biết làm sao, sao có thể ép buộc được em và những chuyện bất đắc kì tử kia. Chỉ biết trách cho số phận đời người dài ngắn khác nhau.                                                                     

Lạc quan, yêu đời, chân thành và nhiệt huyết! Em sống với hiện tại!

Ôm nhanh vào lòng nắm nhẹ nhàng bàn tay, chút ánh mắt liếc nhanh về phía có cô gái đang nở nụ cười tuyệt vời. . . Anh muốn nhưng sợ nhìn vào đôi mắt ấy, chỉ liếc nhìn trộm đủ bối rối . . . Không phải là người tinh tế, nhưng cô hiểu những suy nghĩ gì đang diễn ra. . .Cô mĩm cười mạnh mẽ!
Ngày tuyệt vời đối với một kẻ như em.
P.s 2015: Cô đâu biết anh dõi theo cô.

14/02/2014

“‘Là một vòng tay ôm em nhẹ nhàng khi em đang nấu bếp
Anh hỏi : Ù nấu cơm làm gì đó?
Hì. Ù nấu cơm cho anh ăn ^_^
Rồi những nụ cười hạnh phúc vang lên, hòa vui cũng tiếng củ cải cà rốt đang xì xèo
Cái ôm ngọt cùng nụ hôn nhẹ nhàng lên gáy, em còn nhớ cách anh dỡ tóc em, từng cụm một, như khám phá ra bí mật, kho báu, anh ở ngay sau em thôi. . .
Em làm bếp anh ngồi cắt móng tay, là ngày bình thường chờ cơm chín, anh cùng dọn bàn ăn, hài hước khi em giã chày nước mắm. . . Là anh! Cố ăn hết những món ăn em nấu, anh lừa em chứ. . . Sao em nấu ngon bằng mẹ anh được. . Anh bảo em nấu là món nào cũng ngon . (“:
Rồi hai đứa mình đi chơi, đi khắp nơi, qua những đường phố, đến nhà thờ, ăn nem nướng, . .
Ngày valentine nhẹ nhàng thế đấy
Những nụ hồn, ánh mắt vẫn còn nguyên vẹn, cảm xúc vẫn còn, anh!”

Đã quá lâu cho những dòng nhật kí về anh, Uke! năm mới nhanh thật đấy, cảm xúc cũng biến mất vào những khoảng không không định hình. Chờ vụt cháy?

Bơ vơ!
Những bông hoa mặt trời sợ hãi run trong cơn giông đầu mùa
Mùa tình yêu ngọt ngào, khan hiếm, dễ đổi thay
Em có thể là em như ngày xưa.
Nữa hay không
Lông bông từng nụ cười
Sâu trong đôi mắt nâu vô hồn
Thoáng cay cay
Nếu như có may mắn được quay trở lại
Em sẽ không thay đổi
Cuộc sống như một trò chơi lớn, và tình yêu cũng vậy, yêu thương cũng vậy!

Valentine, tròn một năm từ valentine đầu tiên của em, có anh, người em yêu. Không lâu lắm như chính ngày hôm nay vậy. Anh yêu em dịu dàng quá đỗi. . .Nhưng mà, nhanh quá, hết mất rồi, em lại bơ vơ rồi, anh không còn là người hàng ngày bên em nữa. . .Không còn những tin nhắn, những cuộc gọi, những quan tâm, những chở che. . .Anh xa em mất rồi. . .

Valentine này em không có anh!

11/03/2014

Mong manh như hương ai quen dịu dàng thoáng qua, khi em lang thang bên anh đường chiều nắng xa. . . .Cho anh hôn đôi mi em ướt bao đêm rồi, cho anh ôm bao cô đơn thắt tim em gầy. . . .Nắng vẫn ấm áp gió hát đường chiều phố quen, . . .Hương ai mong manh như sương giờ lại vấn vương. . . .

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Mong-Manh-Tinh-Ve-Thuy-Chi/IW9UAZ8U.html

Mong manh thế thôi, nhẹ nhàng thế thôi, và em cũng thế. . . . .

Lang thang những cửa hiệu đèn lấp lánh, chọn cho mình Rock’n Rose conture. . . .Valentino!. . .trang nhã và quý phái. Hết ngày hôm qua chưa nhỉ? Cuộc sống em như một chàng trai (chàng trai màu cam trong tưởng tượng mà em đã từng nói) (: Gầy gầy, cao cao, bàn tay lạnh, nụ cười nhẹ nhàng như gió thoảng bay, đôi mắt mãnh liệt chứa u sầu. . .nụ cười không thể quên!. . . không thể quên! Trồng những cỏ ba lá tím xuống lớp đất đen, em treo nó lên khung cửa số, rồi mai nó sẽ tươi tốt (“:Hạt hướng dương hôm qua em đem cho hướng dương vẫn còn, nhưng trồng đâu đủ để cho nó ra hoa bây giờ, em chần chừ. . .Chỉ mình hướng dương đoán được em nghĩ gì, phải không? . . em hay lảm nhảm tiếng máy bay trong điện thoại hướng dương (: Lần nào hướng dương gọi em cũng nhắc. . .Ừm. 🙂 Sân bay rộng quá, sân này là sân gì, sân này là sân gì, đường này là dẫn đi đâu. . .Ù ngố không bớt ngố được . . .lâu lắm rồi mà chưa quên luôn một thói quen! Tầng 10 gió lạnh khan cổ rồi, về đêm đường Sài Gòn có kẻ khan cổ rồi, còn cả cacao lẫn pepsi nữa chứ >.< Đà Lạt đẹp mà, ở trên đó sướng, “mà ai không chịu được lạnh thì phải ở Sài Gòn ” Ứ. . .ồ, thì ra là một giấc ngủ ngon dài. Đừng đau lưng nữa nhé! Đừng đau lưng nữa nhé!

Nghe bao yêu thương lâu nay…dặn lòng cố quên..giờ lại thiết tha..?

05/05/2014

Em thả vào mưa
Mưa thả mình vào em
Lóc bóc không nương lại, rát mạt và lạnh tanh

Em nhìn dòng người không hối hả, những kẻ trú mưa đứng ngổm ngồi ngổm, kẻ căng dù áo – chạy. . .còn em! Đi và không suy nghĩ, mặc kệ hết tất cả. . .Em thả mình vào mưa. . . mưa lấy đi hết những thứ không còn đó để thuộc về em, em không níu giữ, lặng câm chôn nén lại những cảm xúc vỡ long tong! long tong!
Em bị bong gân cả hai bàn chân, trẹo cả cổ chân. . . Em cần phải làm hết mình hơn nữa! Đã có lúc em không còn gì cả và mọi thứ mọi công việc cứ đổ lên đầu em một cách bất công, mọi cố gắng coi như chết ỉu, em đã khóc, như một kẻ yếu đuối không có lấy một ai. Cần lắm một cái ôm an ủi để rồi khóc tan tành trên vai người ta thôi! Mà rồi không có gì. Càng thử thách và khó khăn thì em càng phải tự biết bảo vệ chính mình, phải biết làm mình lấy lại tinh thần, lấy lạc quan cho chính em.

Những nụ cười vẫn luôn ở bên em, em cảm thấy hạnh phúc rất nhiều, mọi người thật tuyệt vời, chỉ cho em từng li từng tí. Nhớ những lúc miệt mài với giấy và mực tàu, những nụ cười đó đã giúp em, mỗi người một chút một chút, chỉnh sửa từng lỗi nhỏ. Nhớ những lúc miệt mài trên sân cỏ và thảm tập, những nụ cười mới quen đã giúp em, giúp không cần suy nghĩ. Những nụ cười cống hiến thầm lặng, những lời động viên, những lời chúc. . . . em yêu những thứ nhỏ nhặt đến như vậy, em quý chúng rất nhiều. Mỗi nụ cười đó – cách này hay cách khác – Nó khiến em có thể nhoẻn cười khi mà mặt mũi tèm lem những nước mắt là nước mắt. Cảm ơn những nụ cười em sẽ phải luôn tốt và lạc quan!

Những phần thi chỉ chuẩn bị trong 4 tiếng đôi lúc cũng rất tuyệt vời, phải không?
Em phải làm sao khi chân em không thể khiêu vũ, ba lê hay đến nỗi là mang giày cao gót, đi lại bình thường cũng không được đây? Đêm cuối cùng lại sắp bắt đầu. Cuộc thi nào cũng cần sự nổ lực và em đã vào đến vòng cuối cùng rồi! Lịch trình sôi động cứ chảy. . . . (: Mong đến những ngày nghỉ lễ. Về với gia đình. . .Mẹ lại muốn cho em đi, em lại một mình xách thân lên – vạch kế hoạch, chuyến du lịch đằng đẵng, chắc sẽ là rất vui dù chỉ một mình em. Bay ra những miền đất mới, tận hưởng cuộc sống mới lạ, em sẽ thoải mái hơn. . . thương!

Một mình trong một khoảng không rộng, con mèo con nghịch những cây bút màu, em ngắm những cỏ ba lá màu tím – màu em yêu. . . hoa hướng dương góc phòng thiếp đi trong giấc ngủ. Và em – Đói Bụng _ (Chắc rồi đi chế mì tôm)

20/05/2014    l    The boy in art school

Vì MaZ không phải là con gái (:
Ừ, em nhớ rõ chúng. . .

Một buổi chiều Sài Gòn nóng nực, có một cô gái nghiêng đầu ngồi xuống hỏi chàng trai, sao anh ngồi ở đây?
Chàng trai đôi mắt ngỡ ngàng, ngạc nhiên, cặp kính cận xấu tệ không che nổi cảm nhận tinh tế của cô gái. Chàng trai vẫn luôn như vậy, mang một chút gì đó sang trọng, khiêm tốn, thơ ngây. . . .Cô cảm thấy vui, lòng nhẹ bẫng khi gặp người mang lại cho cô cảm giác bình yên, lãng đãng như những áng mây trôi, những áng mây trôi hèn nhát! 

Cô lại để mình chìm vào đêm, chìm vào những kỉ niệm kí ức mới đây thôi, thoáng qua. . . nhưng sâu như những vết xăm trên da thịt, chàng trai đó tiễn cô về, gầy trong cái lạnh của những ngày đầu năm tê buốt, chiếc áo len mỏng không giấu hết từng sớ thịt đang run trong cảm nhận của cô. . .Cô đâu biết đó là lần cuối cùng của một chuyến đi xa hơn cả lòng người, những ngày sau đó cô đã từng. . .cô đã khóc trong nụ cười yếu ớt!

21/05/2014    l    Just as cold as me

Khi bản năng yêu thương của em đã không còn, em chẳng biết mình sẽ biến thành một con người như thế nào nữa. Cũng khá dài cho em tự nhận thấy sự thay đổi của mình. Một cách nào đó lạnh lùng và khó gần, luôn cảnh giác những mối nguy hiểm xung quanh. Ngay cả để mình phải luôn độc bước. Em lại càng hút mình sâu hơn vào cái gương mặt không cảm xúc, em đang cố mình rặn ra một nụ cười trong nhạt nhòa nước mắt.

Đã lâu lắm rồi em không cười. . . nụ cười tự vệ nhạt dần, nhạt dần. . .

Đã lâu lắm rồi em không còn vui như thế, cái ngu ngốc nhất của em có phải là để một thứ không còn tồn tại níu giữ mình, níu giữ cảm xúc, niềm vui, nụ cười. Em càng cố gắng đưa mình về cảm xúc thực tại bao nhiêu thì đôi mắt chỉ nhìn thấy cái bản mặt trần trụi của nó, thế giới của em không còn màu hồng. Đã quá nhiều nỗi đau chất đầy trong kí ức, em cứ cố vùng vẫy cũng chẳng biết mình đang làm gì, cố gắng để được gì? Nó mãi là cái bóng sau lưng em, chỉ cần quay đầu lại, em sẽ thấy nó.

Em mệt mỏi rồi, em mệt mỏi rồi. . .

Nên cho mọi thứ trở về nguyên vẹn của nó, nguyên vẹn của một con người không biết nói tiếng cười, không biết vẽ một màu hồng, mọi thứ cứ đen trắng như trước kia em từng, như thói quen của em, em lại thấy mình trong đó. Lạnh lùng – Phũ phàng – Độc lập.
Em quyết định! Uke.

03/06/2014    l    Wild Wolf

Dù trước thất bại hay thành công, đều giữ thái độ thản nhiên. Đối mặt với khó khăn thử thách một cách bình thản. Bình yên bốn dĩ chỉ có ở trong tâm ta. Cuộc sống này chẳng có gì gọi là bình yên cả. Xoay vòng và đào thải khắc nghiệt. Không trở thành kẻ mạnh sẽ bị đào thải!

Bằng lòng với hiện tại là làm cho mình thui chột khả năng tiến lên.

31/07/2014    l    Rain

Krông Năng tạm biệt tôi bằng cơn mưa rả rích

Cái lạnh kề bên tôi, sát bên khung cửa kính. Những hạt mưa chạy dài. Cảnh vật dần chìm vào đêm tối. Dãy rừng cao su nối đuôi nhau lồ lộ ra trước mắt, khoảng đồi trọc mọc đầy cỏ dại. Dưới chân tôi là coi suối đại ngàn hùng vĩ tung những bọt nước đục ngầu – màu của đất!

Cây chen đá, nơi chỉ thấy những mái nhà ngói cũ nhô lên lịp xụp sau rặng cây . . .Trời buồn cảnh vật càng thêm vô hồn hơn. Có cái gì đó khiến tôi nghèn nghẹn, cứ chực trào ra nơi khóe mắt. Ôi! Tâm tư của một đứa 18 tuổi dở dở ương ương thì ai hiểu được chứ! Bao nhiêu thứ chen nhau, hòa trộn thành một thứ hỗn hợp chỉ có trong máy xay sinh tố, nghiền nát tất cả rồi đắp thành hình hài con người – Có lẽ giống tôi!

 Trái tim con người lớn lên rồi có thật sự lành lặn? Mặc những va đập cuộc sống, những biến cố đường đời. Cứ tĩnh lặng yêu thương. . .Vì ta đâu có từ chối được lớn lên? Đúng mà (“:

03/08/2014    l    August

Liệu tháng 8 này lại là tháng 8 yêu thương?

Cảm xúc cứ đầy lên, và tôi, đang thăng bằng trong chính những cảm xúc của mình. Thứ thăng bằng mà tôi đã khổ sở để đạt đến. Nhưng mà lạ thật, lúc buông xuôi những cố gắng chính là lúc tôi thoát được mình ra khỏi cái chênh vênh đó!

Tôi chọn cho mình một cuộc sống vui vẻ, lạc quan, đầy sức sống, thương yêu (: và tôi sẽ không hối hận vì điều đó! Vứt bỏ hết những thứ muộn phiền, không cho trí nhớ của mình tồn tại những notron cảm giác đó, có hay không cũng chỉ sẽ là sự mơ hồ, và chắc chắn rằng chúng sẽ không bao giờ có thể làm đau tôi thêm được.

Xoá bỏ những tài khoản cũ, những dòng cảm xúc facebook cũ đầy tâm trạng biến mất, những dòng blog đau buồn hoàn về nguyên bản thảo, những trang nhật kí khép lại, những bức ảnh trên thường được giỡ xuống, thay điện thoại, email. Một cuộc cải cách toàn cục dài hạn. Tôi nghĩ rằng, nếu mình chẳng lưu lại chúng thì coi như không có gì cả.

Ngày 1/8/2014, chào Sài Gòn! Cảm xúc đi và ở luôn mang cho con người ta những cảm xúc sầu lắng. Đủ riêng tư để tôi suy nghĩ về chính cuộc sống của mình. Mùa yêu năm nay khác mùa yêu trước nhiều lắm.

Nói ít làm nhiều,  kiệm lời hẳn đi. không biết là tốt hay xấu?

Ngày với khệ nệ giá vẽ, sơn dầu, cọ, vải bố. . . tôi chọn đa phần màu trắng cho mình, thay vì tông màu đen không suy nghĩ như trước. Mua một bó hoa sầu tím với những bông hoa nhỏ li ti tím, trắng.

Sau đợt về quê dài hạn, những bông băng sê nay cao ngút, trên thân còn dính những con bọ trắng trông thật tội, những cánh hoa tím tuyệt vời ^_^ nó nở hoa chào đón tôi chăng. . Cây cỏ ba lá tím cũng rịm đi vì không ai chăm sóc, lá khô nhiều hơn, thân dài hơn. . .

(Từ dạo một vườn hoa hướng dương của tôi bị triệt hạ, lúc nào về nhà cũng thấy mẹ trồng hoa hướng dương cho tôi, một bông hoa cao những hơn 2 mét, bông to như lốp xe atila những hạt là hạt. .  Mẹ biết tôi thích màu tím, hoa tím mẹ trồng khắp vườn, gió rơi rụng lác đác. Con Só Béo giờ to như con heo, quậy tứ tung nhà cửa nay tính cũng hiền hơn được một chút, Mè Đen thì luôn luôn bí hiểm như vậy, mà lại dễ chịu lạ thường. . . )

Ngày vẽ tranh sơn dầu, đã ốm mà còn ngửi mùi sơn, nhưng mà tuyệt vời lắm! tôi vẽ . . .

Học tiếng anh với những clip của anh, một con người tôi chưa bao giờ suy nghĩ, vì rốt cục là không biết suy nghĩ như thế nào cho đúng nữa, đại loại không hình dung được. Dù sao thì cảm ơn anh nhiều, ít ra thì lâu lắm mới thấy xuất hiện một con người bãn lĩnh khi tranh cãi với mình.

Hẹn hò với bạn bè, đi coi phim với Nhi Béo, một rạp phim nhỏ gần nhà, 4 mạng và phim ma, coi và hú hét thật thoải mái.  Chắc rồi phải quay lại đây nhiều nhiều lần nữa.

Tối về với những tài liệu mĩ thuật, Uke nhờ tôi dạy AI hộ, (: ok lúc nào rãnh xách lap qua, tôi sẽ vận hết công lực của mình.

Kết thúc ngày mới bằng một li rượu vang Tây Ban Nha Palacio de anglona Aromas, mùi hương nồng ấm tuyệt vời, thơm mùi nho vị nồng nhẹ, vị chát chiếm nguyên, che lấp chút ngọt tinh tế khó cảm nhận.

Và tôi thức đến tận 3 giờ sáng hôm sau. (: tật uống rượu không ngủ ngay là sẽ tỉnh ngủ. Ngồi reset lại hết dữ liệu 🙂 để nhẹ nhõm như bây giờ!

11/08/2014    l    Tháng tám

Mùa đông của tôi lạnh lẽo, đến lúc nào không hay? Tôi chẳng biết mình sống với nó từ khi nào, . . có lẽ là mới đây thôi! Tôi quẫy đạp, vùng vằng trong đó. Và, tôi mất phương hướng tạm thời trên quãng đường dài, sương mù quá dày đặc, chỉ cần mở mắt ra là phải gồng mình chống lại cái tê buốt. Lạnh lùng cười nói.

Mạnh mẽ không phải là cái vỏ bọc, tôi học nó qua những vấp ngã và thử thách. Một đứa có lẽ là sung sướng như tôi thì lấy gì mà chai sạn với đời chứ? Không là gì cả, không có chuyện gì cả và tôi quên mất tôi còn có cuộc sống muôn màu. Có lẽ vì tôi hạnh phúc quá? nên những gì như gió thoảng qua tai cũng làm tôi đau đến tê tái.

 Tôi lúc nào cũng thế, dù khóc trong nước mắt nhưng vẫn luôn phải vượt qua một cách ngang tàn nhất! Không được yếu đuối, không được từ bỏ, cố gắng đến cùng!

Những mất mát khiến tôi chẳng thể tin tưởng vào một thứ gì, điều gì. . . tôi có sai hay không? tôi sợ muốn khóc khi ai đó rời xa tôi vĩnh viễn, cái cảm giác ám ảnh tôi suốt tuổi thơ tôi, cho đến tận bây giờ. Lần lượt từng người, từng người một. . . sống cảm xúc và tôi đã để nó lấn áp chính mình. . . . Để phải luôn tự nhủ rằng, sự hiện diện đó là hiển nhiên, cái cuối cùng là mạnh mẽ. Những niềm tin ngây thơ của tôi bị lật đổ một cách trắng trợn, một cách tàn bạo và tôi học được rằng cứ tin đi và đừng để nó làm đau chính mình!

Cảm xúc dồn nén cảm xúc, để vỡ òa ra và tôi lại được nhẹ nhàng. . . .Tôi có thể thoái mái, vui tươi như chính cái bản ngã của mình. . . cớ sao đôi lúc lại sượng sùng như thế? tôi không hiểu mình. Tôi phải lái tôi vào những gì tươi đẹp nhất! Tôi bước đi một mình, cố kiềm chế những nỗi sợ hãi, chinh phục thử thách. .  . nhưng tôi hiểu được rằng: cái đích cuối cùng đó là Yêu thương. Yêu thương! Hai từ yêu thương làm tôi khóc, tôi chẳng biết phải làm sao, tôi không đủ dũng cảm hay tôi sợ một ngày sẽ không còn đứng vững khi điểm tựa tinh thần nào đó lại tan biến. . . Tôi cần nó. chiến đấu vì nó. . .Lâu lắm rồi tôi lại thấy mình bủn rủn đến vậy, đến cả cái sức lực cuối cùng cũng không có nổi, ngụy biện bằng những nụ cười che đi cái cảm xúc tệ hại. Chỉ muốn khóc lên mà thủ thỉ, sao em được thương nhiều đến thế! Có phải tôi đang xa xỉ cái thứ là niềm tin không? Tôi tin ánh mắt đó.

Như một con người khổng lồ đang nhấc nhẹ tôi lên cho vào lòng bàn tay. . .
Khó khăn thử thách mà nhẹ nhàng đến mềm mại. . .

Để yêu thương tôi cần phải chiến đấu!

13/08/2014 

Có lẽ đây là cuốn nhật kí tệ hại và bê bết nhất mà tôi đang nắm giữ. Cảm ơn, tôi thấy mình của tròn một năm trước đó! Không điểm tựa, niềm tin sụp đổ, không ai có thể khiến tôi thoát khỏi bế tắc. Lý do khiến tôi suy sụp nhiều nhất và lớn lên nhiều nhất là mối tình đầu tan vỡ. Cảm ơn người, người chỉ vì không chịu được yêu thương cuồng nhiệt mà bỏ đi. Hứa hẹn gì chứ, một mình chiến đấu thôi, tôi không kì vọng vào những hứa hẹn. Cái kết cho tôi, giải thoát…có lẽ là thời gian và suy nghĩ. Đâm đầu vào học không một phương pháp khoa học, lười nhác, sức lực vơi cạn, cảm xúc vơi cạn.
Một năm đầy nuối tiếc, so với mặt bằng chung tôi thu về rất nhiều kết quả, nhưng với tôi nó chẳng là gì cả, những giải thưởng, bằng khen lớn nhỏ,..chỉ giúp tôi lừa dối chính bản thân mình mà thôi. Cái thân thể ngập tràn bế tắc.Tôi không nghĩ mình đã làm gì nữa, hỗn độn. Vui những niềm vui không đâu, lao vào làm việc, hình ảnh gầy dừng vui vẻ như tôi, mà mấy ai hiểu được lúc nào tôi vui vẻ thực sự? Không một ai.
Cảm ơn rất nhiều con người đã giúp đỡ tôi trong những lúc khó khăn.
Và đã đến lúc…
Đến lúc tôi xé tan cái quá khứ vớ vẩn này, thực tình nó chẳng đáng gì để tôi phải đau khổ, tôi đúng dại khờ thật. Khóc vì một người không xứng đáng với tình yêu của mình. Giờ thì anh nói đúng, em xứng đáng được yêu thương nhiều hơn bởi những người muốn được yêu thương. Anh! Cảm ơn đã để em bơ vơ, để em tỉnh táo đi, bớt mơ mộng hảo huyền đi! Em không còn thích đọc tiểu thuyết tình yêu!

17/08/2014    l    Sunshine

Nắng bối rối khi nàng trong xanh vậy
Mà sao anh hơn được nắng
Anh làm sao ra ngoài không gian em
Đành làm tù nhân mãi.
Nếu biết trước anh đã xin thêm ngày
Được giam trong tay mềm em
Xinh của anh, em là ngoan của anh
Mòn môi anh vẫn gọi
Gọi vì nhớ, vì khôn nguôi nhớ
Gọi vì yêu, yêu em vô bờ
Gọi để tiếng em ngân nga hoài
Chếnh choáng như rượu say
Gọi để lấy hơi ấm
Gọi để biết yên ấm
Xinh ngoan ơi, cho anh ôm em
Mãi mãi không rời nữa
Đời đẹp quá, đẹp hơn anh biết
Bàng hoàng yêu, sau cơn suy kiệt
Ngày lụa mới, câu yêu thơm lừng
Nói nữa đi nàng ơi
Tình rực sáng trong nắng
Mình rực sáng trong nắng
Xinh ngoan ơi, anh đang ôm em
Mãi mãi không rời nữa


Là nắng đó anh à, Uke!
Làm sao em quay về được với yêu thương nồng cháy?

18/08/2014    l    Coming back

Yêu thương nhiều thêm bội phần và choáng ngợp con tim

Anh – người em hằng yêu, quá lâu cho những dòng viết cho anh. Em ngỡ mình không thể nào quên được, ngốc thật. Thế nào mà lại ngốc nghếch, khóc thút thít, vỡ òa trong lòng ngực ấy. Có phải là quá lây cho những yêu thương chờ đơi, mong ngóng, hụt hẫng, thất vọng!

Sao giờ lại quay về, trao những yêu thương? nhẹ nhàng đến vậy!

Anh nghĩ gì trong những tháng ngày qua? Những lúc bỏ em bơ vơ giữa những bộn bề mới lạ, thất vọng.

Anh à! Sao vậy? Tại sao. Anh yêu em như thế nào vậy, Uke? Anh đang thử thách em đúng không?
Vâng, em thua anh rồi. . .
Bao nhiêu cố gắng, mạnh mẽ hơn từng ngày em đã gầy dựng cho mình, lẽ nào sụp đổ tích tắc bởi một vòng tay ôm. . .Một năm qua từ ngày anh xa em. Em sống như người trên mây, không một chút sức lực. Vùng vẫy trong trái tim chôn chặt, xiềng xích của chính mình. Một năm để em lớn lên bằng đôi chân run rẫy của mình, em chưa bao giờ than vãn về anh, anh luôn tuyệt vời. Thế đó, tình yêu có khi nào chuyển thể thành tình yêu đơn phương. . chết hay sống dần trong năm tháng. . . nhớ những lúc tuyệt vọng, gào thét, nhung nhớ, những bất công mà em nhận lấy. Em đã hứa trăm lần những gì. . em phải chờ anh, phải có anh. . và em cũng đã hứa những lời hứa cuối cùng đau đớn. . .  .Không cần bất cứ thứ gì nữa, không coi thứ gì là mãi mãi Không yêu người yêu cũ nữa, người không chịu nổi yêu thương nồng cháy. . .

Vậy mà, trớ trêu thật,. .  bao nhiêu lâu để trưởng thành rồi? lại yếu lòng bởi vòng tay ôm đó. Những môi hôn nồng cháy, những chiếc ôm chặt vòng tay. . .

Anh đang yêu em?
Có phải em thất bại rồi không?

Cảm giác không còn nguyên vẹn trong lúc này, lí trí choáng lấy em, suy nghĩ phản kháng những ngọt ngào, những yêu thương này, phải chăng là em, là em của một năm về trước. . Không. Là em của hiện tại. Không một chắc chắn nào. Em, chơ vơ. em không hiểu, mối quan hệ của chúng ta được gọi là gì? người yêu cũ, tiền bối, anh em. Không. đó phải là tình yêu.

Cảm xúc này. . em không hiểu, phải chăng đền cho khoảng lặng yêu xa?

Lí trí không cho phép em làm tổn thương mình nữa, không còn ngộ nhận, mặc những nhẹ nhàng đó làm em bình yên đến mức nào. . bình yên lắm anh à. Em không hỏi, cũng không cần giải thích, hay cứ để mọi thứ nhẹ nhàng như vậy đi, ông anh của em à! Mối quan hệ không rõ ràng?
Đôi lúc mềm lòng sẽ không còn nữa đâu, em đã mạnh mẽ hơn nhiều, mạnh mẽ hơn rất nhiều…huhu

Nhưng làm sao được, em yêu anh!

31/08/2014    l    Uke was with another

Anh chở em về, rồi lại quay lại,
Thương
Anh mua bữa tối cho em 
Trà sữa 18, bánh mì sanwich
huhu



Chỉ muốn gục đầu vào đâu đó, êm ái, lặng thinh và không cần nói gì cả. . . ngủ một giấc dài thật dài. . .Biết nói gì đây. . . biết như thế nào nữa. . . 

thì ra bao lâu nay chỉ có em là không hay biết gì, em thật hiền quá. . . những gì thân thương, thân thuộc nhất sao giờ như sương khói, lạ lẫm. . .

. . . hôm nay em mệt rồi. . .

11/09/2014    l    Fulfilled

Kìm lòng để rồi bật khóc lên thành tiếng xót xa.

Một buổi chiều cuối hè dịu mát. Tâm trạng cô rối bời với những cảm xúc hiện tại. Khi người con trai mà cô luôn yêu thương, người con trai cô luôn nhớ về, đang quay trở lại sau những tháng ngày xa cách, tìm đến cô, hẹn hò với những chân tình mà ngay cả khi những lần hẹn hò đầu tiên với anh cô chưa từng thấy, hoặc là cô chưa đủ suy nghĩ, cảm nhận để thấy.

Kỉ niệm với anh là mối tình đầu ngây dại, yêu say đắm, yêu mãnh liệt cho đến tận bây giờ tâm hồn cô vẫn còn tê dại. Anh cho cô những ngọt ngào, những thứ cảm xúc chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của cô gái 17 tuổi hồn nhiên. Rồi. . anh cho cô những hụt hẫng, những thất vọng, những chờ đợi, những sự khó hiểu, và một mối tình tạm dừng lại. Cô khóc và dằn vặt trong sự ngây thơ, bỡ ngỡ mối tình đầu đau đớn. Và sự thật là cô đã trưởng thành hơn. Đến bây giờ cô vẫn mông lung không biết đó có phải là cách tốt nhất để cô lớn lên và suy nghĩ chính chắn hơn không? Quãng thời gian cô cố để quên anh đi, cố chấp nhận cho những người khác cơ hội, đó là những ngày dài không thôi nhớ về anh. Để đến khi anh xuất hiện với những nồng nàn trong cô những rối ren dằng xé.

Cô không thể thực hiện lời hứa của mình, không bao giờ tiến tới với người yêu cũ nữa. Cô đã cố nhưng trái tim cô sao vậy? Không nghe lời lí trí của cô? Hay cả lí trí của cô cũng đang hướng về anh? Những cảm xúc, những rung động, những sự chờ đợi bấy lâu nay lại trở nên rõ ràng, và, không phải là cô đang mơ, không phải những giấc mơ cô đã từng thức dậy nhớ trọn về anh.
Là ôm lấy anh trong cái ngại ngần, không biết mình có lẽ?
Là rong ruổi trên những con đường xa lạ mỗi sáng sớm, có một người thức dậy, ở phía trước cửa nhà.
Là cùng anh làm những thứ tốt đẹp, cho xã hội, cho những em nhỏ nghèo khó. . .
Là cùng nghỉ trưa bên anh sau những giờ vất vả. . .
Là được nhìn ngắm gương mặt anh, không phải là cô tưởng tượng cả nghìn lần đâu nhé, là anh, chính là anh. . .
Là ngủ gục sau vai anh, con đường xa cứ mong cứ mong dài mãi

Anh quan tâm cô thật dịu dàng và tinh tế.

Nhớ những lần ngủ gục sau vai anh,. . . mà không biết mình có quyền làm như thế hay không, là mình sai hay đúng? Là thương mà cứ giả vờ như không có gì.

Uke, gõ cửa phòng.
Một lần cuối cùng để trọn vẹn? Anh đang níu kéo những yêu thương. . .Đau đớn và bật khóc.
Những nụ hôn nồng cháy, khát khao.
Anh mặc một chiếc áo màu xanh, cô cũng lấy ra một chiếc áo xanh mặc cùng anh.
Ta đã hôn nhau. . .
Một ngày đi chơi vui như không phải đây là lần cuối cùng, cafe Phúc Long chiều của ngày quận 7 xa, phim Vùng Đất Quỷ trong rạp chỉ vọn vẹn đôi ba người. Lang thang cầu tình yêu, lang thang mọi nơi, nói mọi thứ, cười như một đứa trẻ, hạnh phúc. Anh đã dẫn cô đến nơi anh nói lời tỏ tình với cô, dẫn cô đi những con đường ngoằng nghèo đặc biệt. Phút chia tay ở dưới cổng nhà, lưu luyến!

Liệu đây là cuối cùng, hay là bắt đầu cho mối tình xưa?

05/10/2014    l    Happy birthday

“Sinh nhật Ù 8/10/13” nhận vào ngày 5/10/14 . . .Chờ đợi quá lâu cho một cái sinh nhật tuổi 18. Tiếc là số 18 tròn trĩnh phải thay bằng con số 19 mà thẳm sâu nó vẫn còn lạnh lẽo. Mọi thứ đã thay đổi. Chẳng còn thiết rơi một giọt nước mắt, mặt cứ trơ ra mà cười. Chứ còn biết làm sao nữa?

Ngày trở về thực tại, chủ nhật bận rộn. Ngủ ngon trong buổi chiều ấm áp. Li rượu vang cùng chị gái, ăn bánh kem, mở món qùa sinh nhật tuổi 18.

Là anh đó, Uke.

Cái bánh kem đầu tiên của một mùa sinh nhật em chờ đợi đã bao lâu rồi.
Anh tới từ sớm, chờ ở trước cổng nhà em, rất lâu.
Bánh kem, quà sinh nhật và cả máy ảnh.
Em khùng thật chứ, sao không mời anh vào nhà, cùng cắt bánh sinh nhật? huhu
Đó là điều em muốn?
Tại vì em sợ mình không kiềm lòng được.

Sợ mình lại không thể kiềm lòng

14/02/2015     l     Valentine 02

g khắc chỉ có ta với ta

12/2: Những ngày cận kề cái tết thật tất bật, anh và em đi chuẩn bị đủ thứ, Uke bảo là Như ở Sài Gòn có thêm một gia đình, nhờ em, lần đầu tiên tết mà anh không mong về nhà, thích cùng em chuẩn bị. Hai mình lượn phố phường, đi mua giày cho anh, mua vali cho em, vui thật đó. Cảm giác thật ấm áp không gì sánh bằng. Hai tên mình đi mua socola, sắp đến valentine mà, hai đứa mình tự làm ^.^
Gửi mèo Mòe, mua thức ăn, cùng nhau ra bến xe, nắm tay nhau thật chặt, mãi mãi về sau là như thế.

14/2/2015
Valentine hạnh phúc
Chỉ có anh và mình anh, yêu anh em yêu anh
Hai tụi mình cùng làm socola, có thêm chị Tuyết đảm đang, anh là ù, là ù là gia đình. Anh và em cùng nhau làm nhiều thứ vui ơi là vui, anh chở em ra Buôn Hồ chơi, như 2 năm valentine trước, đi lấy vé xe vào Sài Gòn, mua hai chậu hoa hướng dương xinh thật xinh ở trước nhà thờ Buôn Hồ, rồi mình vào đúng quán nem nướng ngày xưa ngồi măm măm. he he
Ngồi sau xe anh, ôm thật nhẹ, trời lạnh lạnh 😀

Đi sắm tết (“:

Ngày lạnh lạnh, kế hoạch làm kẹo socola tưởng chừng như thất bại, nhờ sự siêng của chị gái và cái hộp socola 14/2 2 năm trước đem ra tận dụng làm khuôn kẹo. Tuyệt vời.

Đi qua mấy con đường quen thuộc, mua 2 cây hoa hướng dương trước cổng nhà thờ, lạng quoạng vào quán nem nướng cũ, vẹo qua trà sữa có 2 tên hồi xưa hẹn hò. Trời lạnh chỉ muốn tan, xịch xịch xịch dừng lại chùa “tôn nghiêm”, nơi có kẻ bước đi khập khễnh, đơn giản chỉ để hít thở một chút không khí của trời đêm. Về nhà!

Những khoảng khắc chỉ có ta với ta, em là anh, ta thuộc về nhau.

“Anh yêu em”

28/02/2015     l     50 Shades Of Gray

Chuyện cười có thật:
Có đôi trai gái đang hôn nhau. Bỗng nhiên chàng trai đột ngột khựng lại, dứt ra khỏi cô gái rồi kêu lên: CẮT.
50 Shades Of Gray.

((; Chiều hôm kia có 2 người vừa đi coi phim.

10/03/2015    l    Happy birthday Uke

Ngày đặc biệt, Vũng Tàu bon bon xe máy cho một chuyến phượt ngắn ngày. 

Ngày thật nhẹ nhàng với tiết trời thật dễ chịu, đường xá thêng thang và chẳng bao giờ kẹt xe như Sài Gòn. Ở hoài một nơi thì những chuyến đi thay đổi không khí này thật là tuyệt.

Vung Tau, March 10

Rồi con chiều cũng đến, gió biển thốc từng cơn vào hai khóe miệng, khiến chúng cứ nhoẻn lên thành những nụ cười theo cơn sóng, dồn dập. 

Quên hết đi những phiền muộn ngày qua, lao mình như con xe trần trụi vào biển, nước biển lạnh nhưng những khoảnh khắc của nụ cười cứ in vào trí nhớ, rồi mai sẽ trở thành những kỉ niệm suốt đời không quên. 

Khách sạn to to ẩn sau một triền đồi cong queo như những sớ thịt xay vừa ra lò. Trên những tấm biển ở phía trước kia, người ta đề hai chữ Đồi Dừa, có lẽ là đồi dừa thật, từ trong phòng ngó ra đâu đâu cũng là dừa là dừa, ngập tràn. . .nhưng mà tuyệt nhiên không có trái; thiết nghĩ nên gọi nơi này là Dừa chuẩn men hay đại loại là Dừa cô đơn ((;

 

Happy Birthday To You

Biển đêm, biển ơi, biển hát bài gì mà cứ rì rào mãi? Những nốt thăng ồn ào đánh nhau với những hòn đá tảng tròn trịa, nhẵn nhụi, những nốt trầm sao biển lặng thinh.

Đạp xe dọc theo bờ biển, những hàng quán với ánh điện lập lòe cứ bày ra mời gọi, công viên cột cờ với đủ thể loại sinh hoạt của người dân bản địa nơi đây, tiếng nhạc xập xình, tiếng những lá cờ hòa âm cùng với gió, tiếng sóng biển. . . thư thái đến nhẹ nhàng.

 

Ngồi xuống một quán hải sản kề bên biển, chỉ trỏ gọi món, đồ ăn ngon, nhiều quá.

Mua vòng tay nhỏ xinh, trông thì không có gì lạ, mà đối với người sở hữu sắp tới thì quả là đặc biệt, tòn ten. . .

 

Phim ma. . .

Ánh nến vàng. . 

 

17/03/2015    l    Sunflowers

30 Days.
Ngủ gục, tỉnh dậy thì thấy mình đang ở giữa một cánh đồng hoa hướng dương. (“:
Uke
<3
Anh vẽ nguyên một đồi hoa hướng dương cho em luôn. 🙂

16.3 Ngày thật ngắn với những thứ xung quanh, với em và với anh. Những giận hờn vu vơ thôi không còn chỗ trong em. Đơn giản là bỏ qua hết tất cả chúng, chúng ta vui vẻ, bình yên bên nhau. Em, tập nói nhiều hơn một tí, để tụi mình rôm rả hơn

 

26/03/2015    l    Uke first job

BẮT NGUỒN CỦA CẢM XÚC TƯNG TỬNG

Quãng thời gian thay đổi con người thay đổi ghê gớm. Ngẫm. Quan điểm đi cùng sự chóng váng đó. . .

Hạnh phúc không có nghĩa là thành công, cũng không phải sống trong hi vọng, hay cố gắng có được tiền bạc, quyền lợi, danh tiếng. Hạnh phúc là khi ta làm một điều gì đó bằng ý thức, chứ không phải bằng ý chí. Đừng tìm kiếm hạnh phúc, sẽ không bao giờ đạt được đâu. Hạnh phúc là điều gì đó đang thực hiện. Nó không phải là kết quả của một sự theo đuổi nào cả.

Lòng thương chẳng có ý nghĩa gì nếu vẫn còn nỗi giận. Sự chuyển biến ý thức đó không phải là do bộ óc điều khiển, mà là sự chuyển biến từ bên trong, tự nguyện và tự nhiên.

Khoảnh khắc chấp nhận sự “bình thường” chính là lúc “khác thường” . .Tình yêu hòa hợp, nó đánh mất mọi sự quyến rũ của cái tôi, khi đó một chút mâu thuẫn, một chút tranh chấp, một chút bạo lực, một chút căm ghét. .. cũng không còn nữa (theo cách gọi của số đông đó không phải là một tình cảm sâu sắc, nó chỉ là thứ tình cảm hời hợt, bề ngoài)

Khi không cần đến người khác, ta có thể yêu, và tình yêu đó không đem đến sự đau khổ. Vượt qua được sự đòi hỏi, những yêu cầu, những ham muốn, tình yêu trở thành sự chia sẽ dịu dàng, sự cảm thông sâu sắc.

Thời gian thật lạ . . .

Hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm ở chỗ mới, giá mà 2 đường BTX gần nhau thì tuyệt.

06/05/2015    l    SOBAYXO

Mưa, mắc kẹt lại ở trường. Ngay quán sinh tố ngày đâu tiên lơ ngơ tới đây, anh dẫn em qua bảo có món Xobayxo ngon lắm (‘: Đúng là anh, cứ thích người khác hiểu sai một thứ gì đó.

Ngồi một mình, không biết đang ở công trường hay đã về cty . .

Uke của em.

 
 

10/05/2015    l    Winning – Shortfilm

Được xướng tên lên nhận giải thật tuyệt vời. Tuyệt vời hơn nữa ẩn sau đó là một bài học lớn về cuộc sống, mà không ai khác, chính người quan trọng ấy đã chỉ cho tôi thấy. Anh thật tuyệt vời, Uke à!

Cười toe!

Về ăn sinh nhật Bảo, cả nhà, vui thật đó!

20/05/2015    l    Overtime

Chiều nay giao hồ sơ, chắc lại phát sinh gì nữa đây!!! Cố lên Uke ơi ơi!

 
 

08/06/2015    l    Uke sicks

Ngày trở về nhà sau một tuần quân sự xa lạ. Tôi gần như quen được với cảm giác đó. Xa Sài Gòn, mà thực ra là xa anh đó, có những lúc cảm giác ngồn ngột đến khó tả. Nhớ lắm mà chẳng biết phải làm sao.

Tôi nhờ bạn chở về nhà mặc dù trước đó đã dặn anh đón, tôi rất muốn anh đón cơ mà thương lắm, đi làm về mệt mỏi rồi còn chạy đường xa xuống. Tôi có thể chủ động được mà (‘:

Về vèo đi chơi với anh, ăn ở Lotte và xem phim trên đường Lý Chính Thắng, anh có vẻ lơ đãng. . . anh đang mệt. Thương.
Về nhà được ôm Zoe sung sướng, thật là thích. Kêu anh đi tắm mà ỳ à đòi đánh liên minh chứ. Cả hai ngồi vọc.

Dracula

Ngày đi học quân sự một mình
Sáng nay anh bị trúng gió, Ù cạo gió cả đêm thấp thỏm, anh mệt lắm, thương lắm. Cháo em nấu sau nhà, không biết anh ăn được chút không. Sáng anh nghỉ cả ngày ở nhà dưỡng bệnh, em đi học Bình Dương.

Nhớ lắm, nhắn tin không thấy anh trả lời, em lo lắm. . . phải gọi điện một phát (‘:

Hôm nay C12 Ù thi bóng chuyền, dù không đăng kí nhưng mà đội kêu Ù vào đánh, Ù đánh cũng khá trong đó. kết quả thì khả quan lên được một chút, vui, và không được vào vòng trong.

 
 
 

14/06/2015    l    Soldiership

Nhập ngũ anh chở em xuống trường, xa, sáng đi còn bị công an phạt nữa chứ, he he

Lâu rồi mình không viết, những suy nghĩ thay đổi nhiều quá.

Thật nhẹ nhàng khi mỗi lúc anh đi làm về, đón em, hai đứa đi ăn, đi chơi rồi về nhà ngủ, sáng anh lại lên công ty, em đến trường. Không còn tên nào càu nhàu mỗi khi anh về muộn, ù vui vẻ anh vui vẻ.

Nhẹ nhàng tuyệt đối.

Em cảm nhận được sự hướng suy nghĩ hành động đồng hóa của chúng ta. Ù sẽ cố gắng sống thật tốt, học thật chăm.

Ngày đầu tiên học quân sự, dọn dẹp phòng, giặt giũ, ăn uống. Cuộc sống tập thể có vẻ thú vị và đôi lúc buồn cười. Mỗi người mỗi tính. Còn bài tập hát anh giao cho em nữa chứ. Vui. he he

Hiện giờ nhớ Uke và Zoe lắm.

27/08/2015    l    First fly

Sài Gòn.
Những chuyến công tác xa và đột ngột, em phải chuẩn bị tâm lý cho những tháng ngày không anh ư, điều em chưa bao giờ muốn nghĩ tới, thế mà em đang đối diện với chính nó. Sáng Sài Gòn lạnh lẽo sân bay, hiếm khi đôi mình mới mâu thuẫn, cũng vì mình thương nhau, được một chốc rồi cả hai cũng mềm lòng, thương gì mà thương. Người đi cứ ngoái đầu nhìn lại, người ở chỉ biết đứng trân với hàng mi đỏ hoe. Về nhà một mình, lôi công việc tối qua mình còn dang dỡ, em làm tiếp để kịp gửi mai sớm. Ngồi cầm wacom mà nước mắt cứ lã chã rơi. Ba mẹ lại hỏi anh bay rồi con hỡi, dạ, anh vừa nhắn tin lên máy bay rồi. Mấy nay mẹ cứ buồn ngồi nhìn xa ra cửa, hai năm nữa em mới về. Giờ mỗi đứa mỗi nơi, đi về lủi thủi. 
Cái nắm tay bịn rịn của những người yêu nhau, cố kìm lòng mấy rồi cũng vỡ òa mà nức nở, nhìn đâu cũng khóc, không làm được gì cả. Lệch nhau múi giờ dài như năm tháng yêu nhau, người này thức thì người kia ngủ. 
Rồi thời gian cũng xoa dịu cảm giác chia xa, rồi ai cũng mạnh mẽ lên khi chống chọi một mình. Cố lên! 
729 ngày, 180 ngày, 400 ngày. . . 
Nhõng nhẽo của anh cũng mạnh mẽ cường tráng lắm đó mà. Hôm qua tụi mình bị tai nạn xe, em sưng chân anh cũng ù một cục, ngồi xoa dầu cho nhau rồi lại chay đi in hồ sơ cho kịp mai đi sớm, giờ chân đau ơi đau mà cũng cười toe (‘: Ngày nào cũng gặp nhau, ngày nào cũng mè nheo, giờ xa xa ta cũng mè nheo anh được hà. 
Chưa kể sáng BaBa liếc liếc tị nạnh với em, ba nhắn tin thì không trả lời mà gọi điện cho Hạ Long kìa, :’p

10/09/2015    l    SamSung

Anh sẽ nói em nghe về đại dương xanh, anh sẽ hát em nghe bản tình ca em với anh. Và sẽ kể em nghe những người công nhân sống thế nào, bữa cơm và cách chắt chiu sau một ngày mệt nhọc ra sao. Những người con chân quê thật thà, chất phác. . .

Nay anh “lao công” mới ra công trường. (‘: Hoàng hôn vàng một dãy trời xa tít. Xa như tương lai hay là vòng mặt trời lặp lại. . .

Hạnh phúc là mỗi ngày đi về được gặp anh, nấu cho anh những bữa tối đầy tâm huyết, nằm nghe anh kể những chuyện công việc.

🙂 Có mấy ông Hàn Quốc vui lắm nè, nói tiếng Anh gì mà vui lắm :p 

(‘: Đi xa đường dài mỏi lưng thương lắm

16/09/2015    l    Love

7.9 Đi học cả ngày về, mở tủ lạnh ly trà sữa anh mua, để ngăn đá nữa chớ (‘: 
Xuýt mà đông hết trơn trọi. Uống uống dằm dằm, Ù mua trái cây tối có hai tên ăn (‘:

Hôm nay em nhận đồ án mới, lòng phơi phới. Có tên hỏi han cách sơn tường, Có một công việc vẽ bản thiết kế sản xuất sản phẩm hàng loạt, đúng ngành sao tự nhiên nay làm gì cũng Design với Graphic.

Tối nay phải luyện tiếng anh, mai set đoàn quay hội nghị người nước ngoài, không hiểu tại sao mình tự tin thế??? ((‘: Sẽ tốt, tất cả sẽ ok!

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Mot-Nha-Da-LaB/IWBIUEF0.html

14.9 Bánh mì Uke mua, cho dù hết hạn ăn cũng không sợ đau bụng (‘:

15.9 Hum qua có tên về trễ, về mặt nụng nịu để thương. Tên kia ở nhà thấy lâu cứ ngó ra ngó vào, trời mưa cũng mở cửa ra ngó răng lâu về, đi tắm cũng nấn ná, không biết có chuyện chi. Hum qua có tên hỏi ăn gì Xã mua, kêu một đường đi mua một nẻo, còn mua cả bánh tiêu cho Xã nữa chớ. Hum qua có 2 tên ăn cơm gà, canh lá ngót, tên kia khen ngon hoài. Hai tên ngồi coi phim, xong rồi tên kia ôm ngủ lúc nào không biết, đến giờ nhớ lại thì tên này không biết kết thúc phim ntn. hehe. lúc nào cũng vậy. Hum qua có tên tưởng tượng mua trái cây về gọt ra đĩa đưa lên cho tên này ăn, mà gọt hoài không được, phải để tên này chỉ dẫn như này nè, ngồi ngó tên đó gọt cóc chín mà cười lăn. hihi. Ăn xong tên kia lấy giấy lau tay cho tên này. Túm lại là hai tên chưa rửa chén. (‘:

17.9 Trời se se lạnh, đang duyệt đồ án mà tự nhiên nhớ Uke quá, mấy nay Uke đi làm sớm, Ù ngủ nướng thêm cả mấy tiếng. Nay phải dậy đi học sớm (“: Trưa ngồi phác thảo mà ngủ khò khò, Uke nhắn tin dậy mới đọc. he he.

Cứ muốn dính 24/24 giờ vậy đó!

Hôm qua Ù được sếp Uke khen cảm ơn, Ù vui vui rứa. Tối về có tên lăng xăng lúc đang nấu ăn

(“:

28/09/2015    l    Your Dream

Trong tiếng guitar tĩnh lặng xuyên màn đêm, những ca từ về một ngày lễ hội.

Buổi chiều vàng nhưng những tông màu xanh vẫn mướt trên bầu trời, không khí làng quê bao trùm lên em và anh, vòng tay – chiếc xe đạp chạy chầm chậm như để nghe được hương thơm tinh khiết của mùi cỏ mới. Quán nước ven đường nhỏ nhỏ, anh và em hướng mắt nhìn ra xa xa, nơi có những đám thiếu niên vui đùa, chọc ghẹo nhau hồn nhiên. . . .

về quê anh và quê em, làng quê yên bình của hai ta, một vùng mênh mông của lúa, của những đàn trâu ung dung gặm cỏ. . và của hạnh phúc.

03/10/2015    l    HOANH

Nay chả ngày gì cả, anh mua hoa tặng em.

Hoa em thích, tên là hoa tên anh.

Nay chẳng ngày gì cả, đi với anh uống xỉn.

Nay ở lớp, chủ đề What is love?

Nay khánh thành công trình, của nhiệt huyết trẻ. Của những ngày tăng ca hờn giận đến thương nhiều không hết. (‘:

Gặp nhau nhiều nhất có thể, sẽ bù cho những ngày xa xôi. . .

08/10/2015    l    Happy

Anh đón cô phía dưới dãy chung cư cũ, như mọi ngày nhưng hôm nay có chút khác lạ. Cô mặc bộ váy tím vừa mua sau giờ duyệt đồ án,  bộ váy cô thấy khi ngồi sau lưng anh bon bon những con đường quận 1 gần nhà. Đôi môi mộc thường ngày nay điểm đỏ dâng tràn lên sức sống tươi mới thanh xuân.

Hôm nay cô tròn 20 tuổi.

Gởi xe cạnh Diamond, anh chủ động nắm tay cô, lúc nào cũng thế, bất kể đi đâu, tay anh luôn nắm lấy tay cô, hiếm khi rời.

Cô 20 như một đứa trẻ vô tư, mới đây thôi còn dỗi anh giờ lại tươi như hoa bên anh. Anh, duy chỉ có anh mới có khả năng làm cô cười nhiều đến thế.

Cùng nhau ngắm nhìn thành phố từ trên cao, cùng lang thang khắp mọi nơi. Anh mua tặng cô thỏi son đỏ, màu sắc thật quyến rũ. Anh bảo với cô rằng, em đơn giản nhưng nhìn anh có điểm sexy, ha ha. Vậy nên anh mới thích em dùng son màu này chứ chi? Anh gật đầu lia lịa.

Xuống phố, anh chụp cho cô bức anh tuổi 20 ngọt ngào, gió vờn tà váy nhè nhẹ, vai trần buông xõa, cô đang vui.

Ngồi lại bên nhau trong quán cà phê HighLand nhỏ xíu, trà đào ngon ngon thật, anh còn giả vờ làm phục vụ bưng trà ra cho cô, trông anh cũng giống cô, hai đứa trẻ sống lâu năm.

Đêm thật vui nhưng còn quá sớm để tàn, anh chở cô lang thang phố phường, một anh kiến trúc sư suốt ngày tất bật với công việc, dự án cũng không quên đi sự lãng mạn quan tâm cho cô gái của mình. Anh đã làm cô khóc, khóc vì hạnh phúc.

 Cùng nhau mở vang, món quà của chị ở công ty trong đợt hoàn thành dự án trước giờ đang phát huy công hiệu tuyệt vời. Nút sam phanh mở, ánh nên lung linh vàng như quấn vào nhau mãi không rời.

Cạn ly

Cạn ly kể nhau nghe những chuyện trên trời dưới đất. Cuộc chiến của vị thần tình yêu bắt đầu, là nhẹ nhàng, mãnh liệt đến cuồng nhiệt, đến si mê.

Vị rượu tan vào đêm, lẫn trên lưng trần trên đầu môi say đắm, những kí ức anh không thể nào quên, và, cô cũng thế, những hình ảnh tái diễn, tan vào đêm.

20 tròn như vị ngọt. Một chút chát, một chút cay để tạo nên hương vị ngọt rất đằm!

25/11/2015    l    Zodiac

Đời cứ như vòng tròn mình kiếm nhau mõi mòn
Chẳng biết đâu khi quay lưng ta đã chợt tìm thấy
Đừng bước đi vội vàng, đừng cách xa dễ dàng
Trái đất vẫn cứ xoay vòng.
Không gì là không thể tìm lại, không thể gặp lại
Không thế có nhau dù ta chưa từng biết
Dù phải xa cách một thời, hay cả một đời
Thì ta vẫn yêu chẳng cần gì hối tiếc
Tìm nhau giữa dòng người, chợt thấy nụ cười
Vì tình yêu vẫn đang ở đây khắp thế gian.
____________

Ta đã biết rồi đó, ta đã tìm thấy nhau
(: Ta đi tìm nhau mõi mòn, như vòng tròn ta lại có nhau.
____________

Mật ngữ 12 chòm sao, anh biết không, lúc mới yêu anh em cũng vậy đó, tìm hiểu cung hoàng đạo của anh và em. (“: lúc đó em nhí nhố mà mê lắm
Nếu hai cung mình kết hợp được, vượt lên trên tất cả thành một tình yêu đặc biệt trong 12 cung hoàng đạo.
____________
Tình yêu, vượt qua bao nhiêu sóng gió, có lúc ta đã để lạc mất nhau, cuốn vào dòng đời ngược xuôi, lắm thứ rối răm. Anh đã từng thổ lộ với em rằng: nhiều lúc anh đứng ngắm em từ xa, nhìn em tập luyện, nhìn em từ những dãy hành lang trường học. Em cũng vậy, luôn luôn dõi theo anh, tìm kiếm anh ở mọi nơi, biết đâu định mệnh lại đưa hai ta gần lại với nhau. Và đúng là vậy thật! Chính tại đó, hai ta đã gặp nhau, không báo trước, không hẹn hò. Thân quen như chưa từng có sự chia xa nào cả. 

Thế giới như có hai mặt trăng, câu chuyện anh hỏi em vì sao mặt trăng lại sáng. (“: Dạ, em là mặt trăng thứ hai đó, luôn có một mặt trời chiếu sáng.

Và rồi, tình yêu, sự rung động, nhớ nhung, cảm giác, kí ức, kỉ niệm lại gắn hai ta lại thành một, một tinh thần không thể tách rời.

___________
Nhạc M.az lại vang lên, bài nhạc Mr.C. . . . 🙂

Hai đứa hôm kia mới đi coi phim Vẽ đường Yêu chạy về 

26/11/2015    l    Sleeping

Có một thiên thần hộ mệnh đang ngủ say trên cánh tay em.
Sợ một cử động nhỏ sẽ làm anh tỉnh giấc, anh ngủ vùi sau ngày dài công việc.
Em thích lắm ngắm anh lúc này, tựa như bong bóng nước tròn xoe nũng nịu, như tuổi thơ hiện tại tất cả đều tồn tại trong khoảnh khắc này, tinh khôi.
_____________

Em làm bài mà không nỡ rút tay ra. (“:
Anh giống mèo Bond quá nè, chơi xong, nhí nhố chạy tăng xăng xong là ngủ không biết trời đất.

 26, tháng 11, 2015

29/11/2015    l    Sunday

Tiết trời như đổ sang thu, nắng dịu nhẹ và không khí mát mẻ, thứ tiết trời mà anh thích nhất, à, anh còn thích cả trời âm u, râm râm mà không mưa nữa. Đúng thật, lúc đó con người thật dễ chịu.

Hôm qua cô và anh đi ngủ lang, tân gia nhà chị chị, anh chở cô đi đá banh cùng trước đó, sân banh gần sân bay, lần đầu tiên cô với anh vào đó, haha, sân banh quân đội thật lắm những thủ tục rườm rà, anh phải xỏ một cái quần dài và cô phải mang váy chống nắng kéo khẩu trang xuống tận cằm mới được phép qua cổng vào, vui vui với cái thủ tục này.

Thứ cô thích nhất ở đó là được ngắm máy bay to bự, sở thích ngắm máy bay từ nhỏ đến giờ vẫn thế, chúng có sợi dây liên kết vô hình nào đó với tâm hồn cô, cả tình yêu của cô nữa. Lúc nhỏ, tối tối tôi lại nằm vật ra trước hiên nhà để ngắm máy bay, cao nguyên của cô và anh nhiều sao lắm, mặt trăng cũng đẹp tròn vìn những ngày 14, máy bay cô thấy chỉ là những chấm đèn nhỏ nhấp nháy di chuyển trên bầu trời, từ trước ra sau nhà. 

Máy bay cũng nằm trong những câu chuyện cô nói với anh những lúc yêu xa, anh ở Sài Gòn, cô ở cao nguyên. Nhà anh, nhà cô đang ngồi viết nhật kí đây lại rất gần sân bay, cứ 3 phút lại ù ù tiếng máy bay một lần (‘: 

Những lúc cô ở Sài Gòn, anh ở cao nguyên cũng vậy, khoảng thời gian cô ôn thi đại học, cô đã từng hỏi, những chiếc máy bay có lửng lơ trên bầu trời? Vì chính khoảng thời gian ấy, cô cảm nhận được sự lừa dối hờ hững của tình yêu.

Thế đó, những câu chuyện những chiếc máy bay như đi xuyên suốt cuổn tiểu thuyết Cam lộ của cuộc đời cô, có bình yên, có sóng gió, có sự vị tha và ngọt ngào buồn tủi.

Cảm giác bây giờ cô thích nhất là được cùng anh thồ bia hô đi khắp mọi nơi, làm khắp mọi thứ. 

Ngày thứ 6 cô và anh đi xem phim cùng nhau, phim mới ra mắt có “Harry Potter” đóng, kể về sự sống từ những gì đã chết. Sự sống là tạm thời thì sao cái chết không như vậy. 

Ngày thứ 7, anh rủ cô vào công ty anh cho biết, cô thích lắm, vì biết được môi trường làm việc của anh như thế nào, có thoải mái không. (‘: 

Ngày chủ nhật, cô sắp nấu bữa trưa cho một tên đang say ngủ nướng, mèo Bond cứ quấn chân cô hoài hoài.

Tháng 11, 29, 2015.

03/12/2015    l   

Tiếng trẻ con khóc thét bên dãy chung cư đối diện, tiếng khóc nghe rất gần, lâu lâu lại ré lên một tiếng tội nghiệp, đồng hồ 1h56p.

Thức dậy với đôi mắt lờ đờ, mình vừa ngủ 1 tiếng trước mà, hẹn mãi giờ mới dậy được, giấc ngủ ngon khi Snote đã có mấy phác thảo phương án cover, nhưng quả là quá chập chờn

Hai chúng mình nhắn tin với nhau, thật bình yên, (: Hiếm hoi lắm mới có một buổi đêm dài xa nhau. Nhớ mùi hương quen thuộc, nhớ cái ôm nhớ tất cả về những buổi tối, anh làm bài, em ngủ. Em làm bài, anh ôm em mà ngủ. Ngon như một giấc mơ.

Tô phở hẻm ra bờ kè ăn với nhau nay ngon lạ, chỉ cần thứ gì ăn với nhau cũng thấy ngon. Chúng mình kể cho nhau một ngày dài, em duyệt bài nay ổn rồi, thầy bảo buổi tới không cần đi duyệt nữa, ở nhà làm mock up lên, anh bảo ù giỏi rứa, anh kể nay có email anh sắp được tăng lương, anh của em giỏi lắm, đọc email anh đưa mà em rơi nước mắt, không biết vì sao nữa, chia sẽ niềm vui với anh, thương vì anh làm đặt hết tâm huyết của mình vào công việc, trách nhiệm và sự chắc chắn, thương hơn nữa vì có bận đến thế nào cũng quan tâm em, yêu anh.

Viết xong dòng nhật kí tỉnh ngủ

Nay chị sắp đi Phan Xi Phăng rồi, thích chị như thế lắm. Sống với sở thích của mình, sống và dám thực hiện những việc mà trước giờ chị chưa từng. Em thấy chị có bạn bè nhiều hơn, thấy chị năng động, em vui.

04/12/2015      

Trời Sài Gòn nay lạnh lạnh vậy đó, quàng chung cái khăn len nhỏ xíu vậy nè.
Cao Nguyên 1059 ngày trước cũng lạnh như heo, vòng tay quàng cũng cái khăn này, cái khăn mà cứ ôm mà hít hoài mùi nước hoa.
Trời Hà Nội ngày nay cũng lạnh lắm, cứ xa chút là cảm giác con người cứ chực khùng lên!
Trời ơi 21h21
🙂
“Xã vẽ giống rứa, đặc điểm nhận dạng anh đầu hói nè, tất ca rô, chân dài, cả cái áo có hai cái gạch chéo nữa”
“Mặc một tên thì thấy bình thường, mà hai tên anh thấy đẹp rứa” (“:
Ngày hai đứa quàng khăn chung cái khăn xưa lắc lơ nè, đi xe mà vui rứa đó.
Cuối năm ngày 04, 2015

 

06/12/2015      

 

Bị anh lấy chổi đập cho 10 roi, 

Cô gái hay ghen khóc sụt sùi
Trách chàng trai trẻ mãi chẳng nguôi
Gục xuống vai cô chàng thiếp ngủ
Quên hờn ru giấc ngủ cô cười.
(“:
Vẽ hình mình đứng chờ anh ở Sân bay,
Xong rồi anh xịch mình qua, vẽ thêm anh vào nữa. he he

08/12/2015      

Đọc xong 1500 trang tiểu thuyết hư cấu trong mùa lầy lội đồ án, kết thúc những trang cuối cùng trong tiết học cơ sở văn hóa Việt Nam, đúng lúc sao giảng viên trên bục cũng đang nhắc đến Haruki Murakami, đến tác phẩm đầu tiên mình đọc của vị tác giả này, Rừng Na Uy.

Cảm thấy hạnh phúc (“: vì mình đang sống ở hiện tại rất thực tế chứ không phải một thế giới mơ mộng hão huyền.

 

 

Cảm giác này là thế nào? Chắc cũng dễ hiểu, bình yên, trống trãi thoải mái thực sự. Quyết tâm đầu tiên để hoàn thành nó thực sự ngớ ngởn, một cảm giác tò mò bất lực. Thế giới của 1Q84 và hiện tại trên đầu chúng tôi chỉ có một mặt trăng, anh bảo rằng tôi là mặt trăng thứ hai, vì anh là mặt trời, luôn chiếu sáng cho mặt trăng (‘: Càng đọc càng thấy giống tôi và anh. Chúng tôi đã có một quãng thời gian để biết mình cô độc đến chừng nào, cảm giác mãnh liệt sẽ kéo anh và tôi lại gần nhau. Và sự thực sự là nó đã xảy ra, ta đã trải qua, đã đắm chìm trong nó. Những ánh mắt, những hành động. . . . Không cần quan tâm tới những gì không tốt đẹp đã qua nữa, và nó cũng chẳng là gì để phải nhắc đến, ở hạnh phúc hiện tại.




Tôi đã thấy được nó, sự chân thành, sự yêu thương. Như amrita vậy, ngủ yên. Lỡ mà vô tình thức dây đi chăng nữa thì cũng có nhau đây rồi. Giờ là đúng lúc, cho cả anh và em!Đời mình cũng là một tiểu thuyết thú vị. Làm việc chăm chỉ hơn bất cứ ai. Không thể đạt được cái tôi muốn bằng cách mơ mộng, phàn nàn, la lối hay từ bỏ. Tôi sẽ đạt được bằng cách giành lấy chúng! Tôi thường làm những việc mà mình có chút không sẵn sàng. Tôi nghĩ đây là cách mà tôi trưởng thành, khi vượt qua được, đó như một bước ngoặt trong cuộc đời của tôi. 

Học cách hạnh phúc và yêu thương cũng vậy đó!

Có một người con trai yêu thương mình nhất trần đời, có một đam mê để theo đuổi, có những sở thích để duy trì, có nhiều thứ để học tập hoàn thiện bản thân. Tôi có một gia đình để đi về, tôi có những người để nhớ thương, anh, chị gái, em, gia đình, bạn bè. Ok, “tôi muốn đẹp xuất sắc” Ok, xuất sắc là tràn đầy tiếng cười không âu lo vì những điều phải suy nghĩ . (-: Tiếp theo là quyển sách phương pháp. Một quyển sách đọc song song trong chồng sách mua tháng trước, đọc để có phương pháp đúng đắn hoàn thiện công cụ của mình, trải nghiệm của mình. E hèm, và rèn luyện thân thể, nay có tên chủ động anh sẽ rèn luyện sức khỏe! Vui dễ sợ vậy đó (‘: Lời tâm sự vào đêm khuya, lo cho anh làm việc mệt mỏi mà không đủ sức  khỏe, rồi xi ka qoue.

.

13/12/2015      I     Cùng em watch the city

Tối chủ nhật với tiết trời Sài Gòn chuyển lạnh, rong ruổi trên chiếc xe bon bon. Anh và em đang đi trốn. Đúng nghĩa là trốn thật sự. Ở ngay trong thành phố, nhưng mà thành phố chẳng biết anh và em ở đâu. Bí mật!

Dừng chân quán cháo khuya, cô chủ quán đem quẩy ra theo một phương thức cho biết nguồn gốc của 2 tô cháo to quỳnh này ở đâu, ở miền nào trên đất nước Việt Nam nhỏ bé này. Cùng trò chuyện, hai tô cháo vơi dần, bên kìa đường những bộ áo dài tí hon không ngừng lấp lánh đủ màu sắc, sinh động trong một không gian rộng nhạt nhẽo bởi đêm ở con hẻm này. Một lần nữa trong vạn lần hai suy nghĩ của chúng ta lại giống nhau đến kì lạ, ta đi kiếm rượu và bia để nhấm nháp, một chai vang và một ban công đầy ánh đèn của đêm. Anh nói với cô rằng, “Uống bia Ù biết thích nhất là gì không, là cảm giác bật nắp lon đó! ” 🙂 Rượu vang bỗng hóa thành Hiniken từ bao giờ, có lẽ vì đêm nay không thích hợp cho vang lắm. Trải tầm mắt ra xa, ở một khung cảnh tuyệt vời, chỉ có hai ta, ở đâu đó trong thành phố. Ngắm nhìn ánh đèn đêm. Cô nói với anh vì sao những ánh đèn đêm lại thu hút cô đến vậy, cô thích ngắm chúng. Ánh đèn đêm rọi xuống xuyên qua những tán lá cây, như Nắng đêm vậy. Nó chính là nắng đêm, như ban ngày có ánh mặt trời chiếu xuyên qua tán cây, trên những hàng cây Phạm Ngọc Thạch gần trường anh và cô hay đi ngang qua mỗi sáng. Và nắng của cô đang ở ngay đây, rất gần, ngay cả chính cô cũng đang lọt thỏm trong vòng tay ấy, vòng tay của nắng! Anh kể cho cô nghe về những công trình dang dở, một kiến trúc sư thành công là đến khi không còn làm kiến trúc sư nữa, vẫn sẽ có người nhớ đến tên mình ở những công trình nào đó. Những câu chuyện dài, anh và cô, nghệ thuật và tâm công việc. Anh hứa sẽ đưa cô đi chơi thật nhiều, thật nhiều. Cô đọc được những áy náy của những cuối tuần ở nhà của hai đứa. Cô vui vì anh, cô là một người theo chủ nghĩa xê dịch, bó buộc trong một không gian nào lâu thì sẽ stress kinh khủng, cô vẫn thích được đi, nhưng ở nhà với anh cũng là điều thú vị, cô hiểu được thời gian cần phải nghỉ ngơi sau một tuần làm việc là cần thiết như thế nào. Cô chỉ mỉm cười, vì với cô bây giờ, có anh!

Ta ở trong thành phố, nhưng thành phố chẳng biết ta ở đâu. (“:

Ở đâu đó trong thành phố, anh và cô đang ngắm nhìn, những dòng xe cộ, những cột đèn, một gia đình nhỏ. Ở đâu đó trong khung cảnh này, lại có người đang ngắm anh và cô. Đêm cứ chìm vào hơi men. . .

27/12/2015      I     Noel

Hai người đó dành thời gian ở bên nhau suốt những ngày nghỉ hiếm hoi, chuyện ở bên nhau cùng nhau làm mọi thứ trở thành điều hiển nhiên mà không ai phải hỏi đối phương về chuyện này. Họ quyết định không đi chơi, vì cô và anh – ai cũng phải làm đồ án khối lượng nặng nề. Nhưng thực tế, họ thoải mái vô cùng. Anh chở cô vào một quán trà sữa nhỏ trên đường Phan Văn Trị, con đường cô từng đạp xe tận những Thanh Đa lên để về nhà những ngày đường xá Sài Gòn với cô hơn cả tơ tằm kén nhện. Trời Noel se lạnh. Anh gọi thức uống cho cô, loại thức uống mà anh biết chắc là cô sẽ gọi mỗi khi uống trà sữa. Câu chuyện của anh và cô cứ dài thật dài, bắt đầu từ cái bảng đen trên tường ghi pass wifi “Diều hâu bị nướng chưa” “chim sẻ gọi diều hâu” (: .
– Anh thích có một cái bảng to ở trong nhà
– Để làm chi anh?
– Để phác thảo ý tưởng.
Cô mường tượng trong đầu hình ảnh đó, những bản vẽ, những bản thiết kế của hai đứa được hiện ra trong một không gian rộng lớn.
Chị tới.
Có thêm chị, câu chuyện càng thêm vui.
Cô lấy mấy hụ bánh lăng matcha tự làm ở trong balo lên, đem theo muỗng để anh và chị thưởng thức, èo ôi, cái bao Cirle K có mùi cá. Tạm biệt chị, bon bon xe đi về nhà, cô và anh đi ngang ngã 5, rẽ vào MDonal, thứ ấn tượng nhất đó là phần hoàn thiện, một mặt vì bệnh nhà nghề của anh và cô, một phần vì đúng là thực sự ấn tượng. Khoảng Noel Boxing day năm trước cô và anh nghe xong 8 bài nhạc dài ơi là dài. Cô còn nhớ đó là một buổi chiều cuối tuần yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc che lấp đi tiếng rên rỉ của con mèo nhỏ. Cô và anh như hai đứa trẻ nhỏ, chăm chú vào màn hình đang hiện lên hình ảnh của một phiêu lưu kì thú, chỉ cần cầm tay chơi lên là đắm chìm trong nó.

08/01/2016      I     Anh Yêu

HIMURA

Tháng 1, 8, 2016

Em đang nằm ôm Bond.
Sáng nay em không đi làm, em nhắn tin cho anh Leader.
Suy nghĩ một chút về em, về 2016

Bắt nguồn từ những ngày làm tạp chí, Khoa viết một câu rất bâng quơ vào trong phần giới thiệu của em ở mục thư ngỏ, chỉ viết vôi vì lúc đó Khoa rất lầy, vậy mà em lại suy nghĩ đến nó nhiều như vậy: “Tôi rất nghiêm khắc với công việc và bản thân, tính kỉ luật tạo nên thành công của mỗi người” Suy nghĩ về nó, và trước giờ em hầu như không có, những gì em hoàn thành, một là vì deadline, hai là vì em thích nó. Và thường thì em không bền bỉ để hoàn thành toàn tâm toàn ý, cái mục tiêu toàn mỹ ban đầu em đã thường bỏ qua.

Đã đến lúc em không nên một thích cái này, hai thích cái kia nữa rồi.

Cứ làm nhiều rồi em sẽ tìm ra đường cho chính mình!
Đã một khoảng thời gian em làm ở California, đủ để em hiểu cách team mình hoạt động như thế nào, các khâu mà mọi người phải phối hợp với nhau – thứ mà những ngày đầu em rất bỡ ngỡ, vì em chưa bao giờ biết. Mọi thứ trong đồ án ở trường tưởng chừng đơn giản nhưng thực tế nó rất phức tạp, rất phức tạp. Đồ án có thể kết thúc trong êm đẹp, làm một mình, một mình mình chịu, nhưng những việc em làm ở team thì lại khác, nó ảnh hưởng đến rất nhiều thứ.
Anh leader vừa nhắn tin hỏi khi nào em đi làm.
Em nữa muốn đi làm nữa lại không.

* Đó là một môi trường tốt để em rèn tính kỉ luật của mình, cách nhận trách nhiệm và phối hợp với mọi người, càng làm nhiều em lại có nhiều kinh nghiệm ( nhưng đôi khi những công việc có phần lặp đi lặp lại). Em đã bắt đầu bằng những thứ căn bản nhất của ngành, những thứ mà hầu như những người bạn cùng lứa cùng ngành không nghĩ tới, hay mơ mộng những thứ sáng tạo cao hơn.
Nếu em nghỉ làm bây giờ ở Digital Marketing, Web Design thì cũng chỉ muốn sẽ đầu tư thời gian vào Media học hỏi. Vì anh Leader cũng đã từng hỏi em có thích làm Web không ( anh thấy em hay vẽ vời phù hợp với media)

* Sau thời gian làm, em lại muốn không đi làm ở công ty nữa, muốn đầu tư thời gian tự do hơn. Điều này bắt buộc em phải chiến thắng bản thân mình.
– Em học tiếng Anh (thứ rất cần) không có nó em thấy mình thiệt thòi vô số vàn. Em đăng kí vào lớp tiếng anh đàm thoại. Làm tài liệu ở nhà, em sẽ lập team 2 – 3 đứa cùng chí hướng như mình ( Dương – Đạt – Nhi Béo. . . dự kiến)
– Em luyện thiết kế, bằng cách tham gia những cuộc thi đồ họa, bỏ tâm đồ án. Cái em thiếu là kĩ năng để phát triển ý tưởng.
– Em kinh doanh, tiếp tục phát triển hàng Nihon, xây dựng thương hiệu riêng. Quan trọng là em học cách để phát triển cửa hàng mơ ước. Em sẽ xin tài liệu về mô hình kinh doanh, trước em có hỏi anh Viết Tuấn về mấy mô hình kinh doanh, đồ án bên trường đh Kinh tế. 🙂 em nghĩ nó cũng thú vị.
Em vừa skype với Leader xong, em quyết định đi làm vào ngày thứ 2 tuần sau.
Em nghĩ là mình nên để thời gian tối đa ở công ty là 4 buổi 1 tuần, đường nào em cũng năm 3 rồi, chắc rồi trường cũng sẽ yêu cầu xác nhận thực tập. Xây dựng kinh nghiệm + mối quan hệ với công ty cũng tốt.
Thời gian còn lại là Đồ án và kế hoạch cá nhân.

Anh ha!
Anh trả lời mail, em đã khóc lên vì hạnh phúc.
“Gửi vợ tương lai của anh!. . . “

 

19/01/2016      I     Cô gái DanMach

Tháng 1, 19, 2016

Cảm giác rạo rực khi thấy anh bước ra sau bậc cầu thang dẫn đi lên phòng đào tạo cũ, cô đã loay hoay đảo mắt qua những băng ghế gỗ dài, phủ màu véc ni bạc thếch, nhoẻn môi cười rạng rỡ.

Anh mặc áo Nino màu xanh nước biển, quần trắng kaki cùng hiệu, đúng nguyên như hôm cô và anh tìm khẩn cấp NinoMax trên đường Hai Bà Trưng, lựa lấy một bộ cánh đi dự tiệc. Từ xa anh nhận ra cô đầu tiên, anh nói với cô vẻ tự tin “vì áo em nổi quá mà” , ha ha, anh lúc nào cũng thế! Cô đang mặc áo tím in hình logo con quỷ NN của anh chêm vào một câu không kém “em mặc mới vừa vặn, đẹp hơn anh!”

– Mai mốt mình sắm đồ anh với em cùng mặc được.
– Em cũng có váy mà anh không chịu mặc đó thôi.
Câu chuyện cứ dài như cái quàng tay ấm ấm, như sống lại thời trung học mơ mông, tan học chờ nhau ở sảnh trường, nắm nắm tay hạnh phúc. Chỉ khác hôm nay là một ngày ở Sài Gòn, chỉ khác là hôm nay anh duyệt đồ án và cô đang lao vào môn website thú vị.

Buổi hẹn hò với Cô gái Đan Mạch mà cô đã chọn khi xem trailer phim, Padora vèo vèo gần nhà cũng có cái thiện thật. Anh mua vé, cô mua bắp nước và thêm một cái hotdog to uỳnh, tối nay cô và anh chưa ăn tối.

Phim kể về cô gái chuyển giới đầu tiên trên thế giới do nhân vật hóa thân vào Steven Harking hôm nọ thủ vai. Câu chuyện của những con người nghệ sĩ, vẽ tranh, làm nghệ thuật. Hơn ai hết anh và cô cũng đang sống trong môi trường tương tự, cô thường xuyên tiếp xúc với những người có giới tính như vậy, Nhưng có vẻ là tiên phong đầu tiên không tránh khỏi những khó khăn kĩ thuật, những sự phân biệt đối xử như cô gái Lili này.
Thật dũng cảm khi Lili dám sống với chính bản thân mình, không che dấu. Cô thì thương cho cô vợ, mất đi người chồng gắn bó suốt quãng đời thanh xuân, phải mạnh mẽ chứng kiến anh ấy biến thành một con người khác, người chồng đã không còn tồn tại.
Anh nghĩ rằng như vậy cũng tốt, tà cái gì cũng rõ ràng, Lili sống với chính mình, cô được giải thoát khỏi những tình huống sống oái ăm.
Có lẽ Hans sẽ là một người đàn ông tốt. Trong phim còn có chú chó dễ thương vô cùng. Xem phim 10 mà cô chú ý đến cả 5 cho chú chó. Phim buông rèm, trời cũng đổ về khuya và ngả lạnh, thời gian của những bí mật bắt đầu. . .Dạo quanh phố xá, ngắm nhìn nắng đêm. . .

06/02/2016      I     Tet Holiday

06, tháng 2, 2016
Những ngày cuối năm thật ý nghĩa, bên những người thân yêu, làm nhiều thứ nhỏ nhỏ, làm nhiều thứ xinh xinh. (“: Cầu chúc cho mọi người, gia đình, chị, bạn bè, công ty Cali em, công ty TMT anh, anh và em một năm mới thật hạnh phúc.
Năm ngày, không phải là quá dài, nhưng với những người yêu nhau thì đó là cả một khoảng trống thời gian vô cùng lớn. Đơn giản vì khi cảm xúc, con người vốn đã quen với sự hiện diện của đối phương bỗng đột ngột thay đổi cái điểu hiển nhiên đó thì không tránh khỏi được những cảm xúc bồn chồn, lo lắng, thật là khó tả, hương vị tình yêu có lẽ là thế chăng?

Anh hôn trộm em! . . . Chân em không vững nữa, tựa vào anh!Cô độc thoại nội tâm, suy nghĩ và xóa, đằng đẵng với đủ những bậc cảm xúc từ nấc thang này đến bậc thềm kia.

Trời lạnh nhưng sao cái nắng yếu ớt vẫn cố len lỏi trên những thớ đất đỏ màu mỡ, lốm đốm trên lớp lá bơ khô phủ sậm màu. Cái nắm tay ấm áp lồng vào nhau trong túi áo, bao cặp mắt e ấp của lũ cúc mâm xôi kia cũng không tài nào thấy được – có hai trái tim đang kề vào nhau, đập vội. Những nụ hôn vội vàng chốn đông người kia lại khiến cho anh và cô thêm khao khát, cảm xúc nồng cháy, giấu diếm khi gần đó, ngay đó, trong vòng tay khoảng cách của một cái chồm mình. . thế mà phải kìm nén, vụng trộm.

___

Cái ôm thít chặt vào nhau, không trừa một milimet nào để hơi lạnh tràn vào. Anh ôm cô chặt đến nỗi chỉ cần một cử động nhỏ nữa thôi, cô sẽ vỡ tan. Nụ hôn truyền đi hơi ấm nhẹ nhàng, siết chặt và siết chặt hơn nữa, chân khập khiễng như nụ hôn đầu đời!

Có lẽ khoảng cách, thời gian cách xa đã khiến cảm xúc nung nấu càng thêm mãnh liệt, bao yêu thương, hạnh phúc trong cái hôn nồng cháy.

18/02/2016      I     Hanoi


Dậy cùng một giờ, có người giờ đang chuẩn bị họp hành, nhà thầu, thiết kế, đầu tư. . . Có người từ sân bay về thì nướng thêm chốc tiếng nữa vẫn chưa tỉnh hẳn, đầu môi còn dư âm vị ngọt môi từ chiếc hôn vội.

 Chiều nay học code, đỡ trống vắng cho cô khi chỉ có một mình, cô lại được gặp bạn bè sau những ngày ngủ đông dài. Nắng lên nhàn nhạt hắt vào bức tường dãy chung cư đối diện, hai cánh tay đau nhức vì kenjutsu ngày hôm qua.

Sài Gòn cũng lạnh quá, nhắn tin trả lời kịp nhắc anh quàng khăn cho đỡ lạnh, còn cô thì co ro kéo chăn phủ kín người chống lại tiếng quay vù vù của cánh quạt hột nút đỏ.

Cô dựng lại trong đầu những hình ảnh đó, cô ủi áo cho anh, anh quây người như một con mèo khổng lồ sau lưng, kê đầu lên chân cô, tinh nghịch nhắc không ngớt đừng va bàn ủi vào mặt anh nha!; . . .Rồi, cô pha cháo cho anh, giả vờ háu ăn anh suýt xoa vì nóng. . . trong cái chợp mắt chập chờn những cái ôm sau đó, anh nghiêng đầu nằm ngủ yên bình, lẳng lặng cô hẹn giờ ngủ thêm 15 phút nữa rồi đi.

Không biết trong giấc mơ ngắn đó, anh có phát hiện ra cô đang mở mặt thật to, ngắm nhìn những đường nét của bức hình anh, để khắc sâu vào kí ức, bức tranh hạnh phúc của riêng cô.

Tháng 2 rồi cơ đấy! Thời gian cứ đếm ngược không ngừng.

18/02/2016      I     Hanoi – Sgn

Bước vội ra sảnh trường sau giờ họp nhóm website, một ngày tốt đẹp chuẩn bị kết thúc, sải bước nhanh và dứt khoát trên nền nhựa đường phủ nắng chiều, cô nhớ anh.

 

Có lẽ giờ này công việc đã sắp xong, cô mỉm cười nghĩ tới cách anh luyện những câu hỏi để phỏng vấn nhà thầu tối hôm qua. Đoạn đường này vẫn vậy, những thân thể gấu trúc vẫn lướt đi “thướt tha” (thất thểu) ôm những bản vẽ kiến trúc, bản vẽ mỹ thuật với palet đầy màu, những con người phía bên kia đường đang cười nói, chỗ quán nước cô gì đó ơi, chỗ bác xe ôm nằm vắt vẻo ngủ ngon lành. Cô nhớ những ngày đi học cùng anh, nắm tay nhau đi dưới tán cây xuyên những vệt nắng nhẹ nhàng, gắt gỏng và cả đỏng đảnh mưa. Chỗ gốc cây cô phát hiện có cây nấm hình con voi kia, nơi anh chờ cô tan học, đút cho cô món súp cua dẻo kẹo, cả hai cùng ăn cùng xuýt xoa vì nóng.

Cô quẹo vào FamilyMart, lựa cho mình sữa, bơ, gunkan sushi, bánh mì, cóc ngâm và cả một thanh sô cô la hạnh nhân. Xa anh một chút mà nhìn đâu cũng thấy những kỉ niệm nhỏ nhỏ với anh, lon nước cam có ga anh mua cho cô uống giải cảm, thanh sô cô la anh mua hôm nịnh nọt cô hết cả dỗi hờn, kể cả thức uống cô thích nhất xanh xanh trên kệ kia – anh nhớ cô những lúc đi làm vẫn hay mua để uống. . . .

Cô chọn cho mình một chỗ ngồi bên ngoài, góc nhìn thẳng ra cửa sổ, những con chim sẽ nhà kế bên như thấy sự hiện diện của cô, ríu rít bảo nhau gì đó rồi bay đi. Giờ này tắc đường thật đấy, dù nhà gần trường nhưng cô vẫn muốn nán lại chốn đông người này một chút, về nhà cũng chỉ có một mình, anh cũng chưa liên lạc báo cho cô giờ bay, dù sao thư thả nghe một chút nhạc nhỏ nhỏ, ăn bữa xế, làm đồ án thế này cũng thú vị, cô nghĩ.

Một chút nữa cô sẽ về nhà, chạy ra bờ sông tập thể lực, ôn lại những kĩ thuật Kenjutsu, tối sẽ luyện phát âm tiếng anh, coi Naruto và khuya sẽ đi đón anh công tác về. (“:

Nhạc MAZ vừa trỗi lên.

18 tháng 2, 2016

03/03/2016      I     1:29AM

Càng vui vẻ, càng hạnh phúc thì con người càng có ít điều rối lòng để tâm sự. Khi mà cuộc sống cảm nhận bằng mắt, bằng tai và bằng mùi vị của thời gian.
Đọc lại quyển nhất kí của bốn năm về trước thật quý giá khi có được nó, những suy nghĩ ngây ngô, non nớt và tình yêu, những cảm xúc rung động đầu tiên. Chẳng thể tin là mình viết ra được những ngôn từ của cảm xúc vậy. Có lẽ, bây giờ đọc lại như chính bản thân mình đang lạc giữa mênh mông cát trên sao Hỏa khô cằn. Chẳng trách con người ra mong mình đừng vội lớn, giá trị của thơ ngây chỉ có một trong đời.
20 tuổi, tình yêu thật dễ chịu, như cơn gió mùa thu, cơn gió của tiết trời ẩm ương, hài hòa. 
Tôi và anh, đã dần hiểu nhau hơn, chẳng biết sao nữa nhỉ. Khi yêu, cả hai như hai đứa trẻ con nũng nịu, non nớt đòi đối phương săn sóc, vỗ về, quan tâm. Tôi ít suy nghĩ hơn cả những lúc mới yêu lần đầu tiên, cứ để mặc nó trôi đi như tảng băng trên dòng nước êm đềm. Đôi lúc tôi tự hỏi rằng, liệu nếu bây giờ không ở bên nhau nữa tôi có thấy cần không? có thấy trống trải, có chờ đợi, khổ đau hay không?
Tôi có tin như lần đầu tiên ta chia lìa?
Đến mộc lúc nào đó như tôi bây giờ, cảm xúc con người sẽ tự cân bằng, có lẽ tưởng như không cần dựa dẫm vào bất cứ ai, điều gì!

Tôi lại nghĩ đến viễn cảnh cô đơn, lạc lõng khi không có tình yêu.
Tối mai, tôi ra Hà Nội với anh!
Một quyết định không nhiều suy nghĩ.
Tháng 3 rồi, ngày 10 là sinh nhật anh, vào mùa đồ án tốt nghiệp. Tôi lại nhớ đến sinh nhật anh của một năm về trước, tôi chỉ muốn làm tất cả để anh vui, làm tất cả mọi điều để đôi mắt ấy không buồn. Cũng là mốt anh suy nghĩ trong sự nghiệp của chính bản thân anh. Tôi thấy anh trưởng thành hơn rất nhiều trong công việc, ssuwj tự tin trong cách anh anh nói về dự án này, dự án kia. Anh lao vào công việc một cách say mê, có lúc tôi đã ghen tị vì điều đó!
Đồ án tốt nghiệp năm nay anh, hầu như hết là nerge anh với đồ án thật khác, tôi không biết nên suy nghĩ như thế nào về vấn đề này. Anh là quản lý dự án, nhiều công việc cứ đổ dồn, anh có được cách lãnh đạo. Và, đồ án tốt nghiệp tôi không biết là nó có quan trong với anh thời điểm hiện tại nữa hay không.
Chúc mừng anh!
Còn tôi, hướng đi đã rõ ràng, điều còn thiếu đó là sự kiên trì!
Tôi chẳng thích gì cả, và muốn để mình mặc sức trôi. Rồi sau 10, 20, 30 năm nữa tôi sẽ về đâu! Tôi không thích làm những thứ gò bó thời gian, chỉ muốn làm những thứ sáng tạo. Có lẽ, tôi cần say mê công việc của mình, một cách điên cuồng, kỉ luật và khoa học.

10/03/2016      I     Hanoi – Happy birthday


Anh
Nhân hậu
Phóng khoáng
Chân thành
Sâu sắc
_______
Tháng ba, Hà Nội ấm.
Hà Nội đón em bằng những bỡ ngỡ của đêm, sau một lúc đắn đó, em chọn lên một chiếc xe đỗ trước cổng sân bay chờ khách – không quá cũ nhưng cũng chẳng phải là mới, mọi người trên xe nói cười đon đả, có người mệt sau một chuyến bay dài ngái ngủ, có người điện thoại liên miên. Riêng em chỉ lặng lẽ với những suy nghĩ của mình, anh sẽ vui thế nào khi thấy sự xuất hiện của em!
Tờ mờ sáng! 
Cái lạnh của Hà Nội không bõ vào đâu với vòng tay ôm của anh, mọi thứ anh chuẩn bị cho em. Em đói mà chẳng còn hứng thú để ăn nữa, ngắm anh là đủ với em rồi.
Mà rồi Hà Nội cũng như ngày, em lang thang qua những con phố cổ, một mình ngắm nhìn dòng người qua lại, một mình đi hết phố, hết những con đường nhỏ bé ắp người. Ngõ Bảo Khánh kề bên Phố Bảo Khánh, em dừng lại lạ mắt với tên món Thằn Vằn, cũng như một món ăn thường nhật ở Sài Gòn anh ạ, sau làn khói nghi ngút kia là dáng những con người với những câu chuyện bình dị đang kể cho nhau, em chỉ ngồi ở một góc nhỏ, thưởng thức và ngắm nhìn. Những mái nhà rêu phong phủ kín tập hợp như hai hàng trẻ lớp một xếp trước cửa lớp lúc ra về, có chỗ thẳng, có chỗ lồi ra với những mảng tường màu vàng nghệ hoen cũ. Trên những cành cây già khẳng khiu, mấy tùm lá phất phơ vàng vọt, ba bốn chiếc lồng chim treo kín, xa kia bác già đang lúi cúi chêm thức ăn vào lồng. Hà Nội chậm chạp trong cái lạnh và những chiếc áo lông xù.

Em chỉ muốn chiều thật sớm, để anh kiến trúc sư của em xong công việc, mình cũng nắm tay dạo quanh Hà Nội nhỏ.
Mà, rồi cũng chiều.
Anh chở em trên chiếc xe cũ anh mượn được của ai đó trong công ty đối tác, lúc đầu hai mình còn ngại chạy đi kiếm mũ bảo hiểm quanh quanh, mà đường Hà Nội cũng lạ thiệt đó, không đội mũ bảo hiểm đầy đầy trong phố cổ. Vòng vèo gì mãi đó, mình đến quán bún chả nổi tiếng trên bản đồ của khách sạn. Đúng là ngon thật! Nhà nào trong phố cũng bé tí tẹo, ngồi ăn mình còn thấy cả công đoạn làm thịt tẩm ướp cho ngày mai của quán.
Rồi mình đi thăm nhà thờ Hà Nội, gần lắm, lấp ló sau những rặng cây lùm xùm, nhà thờ nhốn nháo với những em học sinh nhỏ tan giờ, du khách lãng vãng từng tốp, đôi cặp.

Buổi tối phố cổ thật là vui, tụi mình mặc quần áo giống nhau in đúc, như là mình sợ lạc ấy!
Anh nắm tay em thả bộ từng con phố, đèn đường dăng đầy lối, ngay chính con phố ban ngày mình vẫn đi, góc đường kia có một nhóm bạn trẻ đánh đàn, thổi saxsophone, hay quá!

Hát rốc!
Múa hát truyền thống!
Nhảy popping!
Trà tắc Hà Nội ngon thật, anh tìm thấy món bánh bột mì gì đó, anh thích ăn lắm.

Em tìm thấy thứ thiệt vui ở phố cổ, khác Sài Gòn anh ha, những quán Bar, Pub núp mình trong những kiến trúc xưa cũ, khiến tụi mình bật cười lạ lẫm.

03/2016     

Biết đâu có đôi lúc em xa vời vợi
Biết đâu sớm mai nắng em phơi cuộc tình.

Viết cho một tháng 3 rạo rực, cho một tháng 3 tất bật, của đồ án, của ước mơ.
Sinh nhật anh chàng trai song ngư của em! Hà nội trở lạnh mưa phùn như để hai ta gần nhau hơn. Áo len xanh ôm áo len đỏ, cuộn mình vào nhau, hơi lạnh cũng trờ đến hưởng lấy hương vị ấm áp.
Hàng phố đi qua người, người đi qua những niềm vui, nụ cười, hạnh phúc.
Dừng lại hàng Mành quán bún chả thơm ngon! Xe lại bon bon, nhà thờ cũ kĩ hiện lên sau những tàn cây um tùm. Nhà thờ sừng sững ở đó không biết bao nhiêu lâu rồi nhỉ?
Duyên dáng trong nắng chiều, mơ màng thấy anh và em bên nhau, hạnh phúc. Tình yêu trở về đúng nghĩa như cây cỏ, hoa lá, yêu nhau.
Đồ án tốt nghiệp anh sắp hoàn thành rồi, chẳng mấy ngày nữa! 

Anh sẽ đến để luôn được bên em
Giữa bóng đêm mịt mù anh muốn chở che cho em..

19/04/2016      I     Avocado

Con mèo con tròn xoe mắt nhìn hai con người
Con mèo nhỏ lặng im vọc vạch những thứ
Chẳng bao giờ!
Cứ chạy dài. . . mệt mỏi!
Khi người chẳng biết đâu là yêu thương
Khi con mèo lặng im tròn xoe mắt
Long lanh như nắng rơi đêm rồi, rơi mất.
Mênh mông không đâu là đâu
Không có bến dừng, không có bảng chỉ dẫn
Người mệt mỏi, con mèo con buồn bã
Không vọc vạch, không thèm.
Rơi đêm mất rồi, rồi sao?
Con mèo chắc sẽ lại đi tìm.
Đêm rơi rồi, nên lặng im.

27/04/2016      I     April

Tháng tư
Lạnh giá.
Cô gái vân vê bên khung cửa sổ
Những giọt nước mắt
Một Mình.

Những tháng ngày dài mình cô với
niềm tin nhỏ bé
sứt mẻ!

Đừng kể
Ngoài kia bộn bề đủ mệt.
Đừng kể
Buồn chỉ một mình thôi, nghe.

Đừng yêu, đừng thương khi trái tim hoài dang dở.

04/05/2016      I     Highland & Me

Sáng thức dậy bằng tiếng í ơi ba  me bảo nhau gì đó, thật sớm.

Co ro trong cái chăn mỏng, mùa hè rồi mà thời tiết ở đây vẫn vậy. 

Chuông điện thoại reo từng hồi inh oi, à, Bin đã đặt từ tối qua. Sáng nay Bin đi thi học kì. Vội lấy tay day cậu em trong ngái ngủ. . .Bin, dậy đi thi! 

Vậy mà chẳng hiểu sao, đến khi tiếng kêu của mẹ từ ngoài bếp vọng vào, tôi vẫn thấy Bin nằm ngủ say sưa kế bên tôi. . . (“: Nó dậy, ăn cơm, thay bộ đồ quần xanh áo trắng quen thuộc. Chúc Bin thi tốt! Nói với nó xong tôi lại chìm vào giấc ngủ của mình

Thức dậy, cả nhà đã đi vắng hết, chợt nhận ra, nơi đây từng là nhà, nhưng giờ đây nó là tổ ấm. Còn nơi tôi thuộc về phải là ở đó, nơi tôi tất bật với công việc của mình, làm việc, và có anh!

 

Ba mẹ thật là người chu đáo và thương con nhất! 

Dẫu không phải là người gắn bó suốt cả cuộc đời, nhưng ít ra cũng đi hết nửa quãng đời của con!

Trên bếp chuẩn bị sẵn những thứ mà tôi thích, nói vu vơ với mẹ! Mẹ đang chuẩn bị cho ngày mai tôi về lại nơi của mình, chinh chiến! Thật xấu hổ với bản thân khi những người xung quanh vì mình và mình thì đang dậm chân tại chỗ, đồ án đang đứng yên!

Thịt bò, trứng vịt, dưa leo, mắm!

Nồi cháo lòng của ba!

Thương.

Còn một ngày nữa sẽ đến deadline, tôi phải đam mê với chính mình!
Tối hôm qua trò chuyện cùng anh lúc nửa đêm! Anh còn ở VK làm qua đêm. Anh yêu công việc đến độ hăng say! Tôi chỉ biết tự hào và hạnh phúc. Lo cho anh không ăn uống đầy đủ, bọng mắt thâm quầng.

Những ngày trước khi về Tây Nguyên, chúng tôi đã có những lúc nói chuyện thật chân tình. Anh chỉ cho tôi những gì tôi còn hạn chế, những tính ưng bướng, ngang ngạnh của mình.

Trong con người tôi giờ đã hiểu, đã biết là như thế không đúng, tôi đang dần thay đổi.

Anh bơi được một đoạn rồi đó! Ù có bơi cùng với anh không?

Tôi vùng vằng như không thèm thay đổi lúc đó, tôi bảo là tôi không bơi, tôi không tin. . .vậy mà anh cứ nhẹ nhàng, kể tôi nghe những chuyện anh đã từng vấp phải. Anh đúng!

Tôi không có sự tôn trọng với những người bạn xung quanh mình, họ bên tôi nhưng tôi phớt lờ họ, phớt lờ những sự quan tâm, những chia sẽ, những cố gắng họ đã làm cho tôi. Tôi đang muốn dừng lại để suy nghĩ một chút! Về bản thân mình, về những gì mình tương tác với họ.

Vui
Không vui.
Kể cả anh cũng vậy!

Những lúc vui vẻ tôi đều quên trong lúc giận hờn anh những chuyện nhỏ nhặt, nghĩ vì vậy là anh không thương mình, anh không còn quan tâm, anh không còn yêu mình! Như vậy là không tôn trọng chính mình, không tôn trọng tình yêu của đôi ta, không tôn trọng anh!

Anh không giận vợ anh được! Vì anh yêu em! Hun cho sói trán, cái trán lì. Đồ cứng đầu!

Trên chiếc thảm màu xanh sậm, Avocado ngủ ngon lành, sáng tinh mơ với những tia nắng mai tràn vào cửa sổ, gió nhẹ. . .
Anh ôm tôi vào lòng, thật bình yên!

08/05/2016      I     Có nhau

Sáng chủ nhật, những hạt nắng ươm vàng xuyên qua tấm rèm mỏng, hắt nhẹ lên bức tường xanh.

Cô đùa giỡn với Avocado, anh ngủ li bì sau những ngày gấp rút giao hồ sơ bản vẽ. 8h45 phút, cô chẳng muốn gọi anh dậy chút nào, mắt anh đỏ hoe vì thiếu ngủ mơ màng nói: tám giờ kém 15 kêu anh dậy nha. . Nhà cô gần công ty anh hơn là nhà của anh, chỉ 10 phút là đến Habour View Tower. .Hôm nay anh phải tiếp tục hoàn thiện hồ sơ, làm luôn cả những phần người khác bỏ dở, làm sai sót. Đã 5 ngày anh ở lại VK!

Tối trước anh hứa về sớm anh cơm với cô, nhưng xuất hồ sơ lại gặp trục trặc. Cô phần nào hiểu công việc, thời gian của anh hơn trước, chỉ muốn trách anh không chăm lo bản thân thôi. Anh lại nhí nhảnh khai báo, anh ăn nhiều lắm nè, hôm qua ăn bánh mì, trưa ăn cơm Starbuck, tối ăn phở Nàng Gánh, hồi nãy anh mới ăn cháo với anh Hưng về nè.

Tối qua cô cố gắng đi cùng chị hết những vòng hội chợ, rất vui nhưng cô thấm mệt vì đau bụng. Về nhà gặp anh, anh hốt hoảng khi thấy mặt mày cô xanh lè. Hai bộ xương chỉ biết ôm nhau nghỉ mệt. Anh kể cho cô nghe chuyện công ty, hỏi ý kiến cô về quyết định quan trọng sắp tới, những chuyện đáng suy nghĩ. Anh kể thật nhiều. . . . Cô cũng thỏ thẻ chuyện ngày hôm nay của mình cho anh nghe.

Lèo được nhận lương đầu tiên, mời cô đi uống sinh tố. Chở cô luôn đi mua cát thủy tinh cho Avocado. Sau đợt trùng tu suy nghĩ, cô cảm thấy vui hơn và trân trọng hơn những tình cảm bạn bè, có lẽ anh là người có công lớn nhất trong chuyện để tôi hiểu rõ giá trị này.

Anh mở phim Croods SBS cho cô xem, đi mua thuốc cho cô uống, cô bảo là em đau bụng, mất nước, nên ăn sửa chua, nước gạo ( anh: A, nước gạo anh hay mua cho Ù), ăn chuối. . .Anh nựng cô: “Nằm nghỉ anh đi mua thuốc cho uống nè, mở phim cho coi nha, mua đồ cho ăn nè, mai rồi công việc xong xuôi rồi anh về dẫn đi chơi, coi phim hêỳ”  Cô như đứa trẻ nhỏ xíu bên anh, rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay. . .Những lúc ốm đau như lúc này lại có anh chăm sóc, cô chẳng tưởng tượng được nếu chỉ có một mình.

14/05/2016

Thứ 7, một mình, làm bánh táo. Mùi vị thật là ưng! Sáng chở anh ra sân bay rồi về, anh đi Hà Nội.
Suy nghĩ về chuyện đi làm. Công ty thật nhiều, chắc mình sẽ chọn một công ty agency.
Điều bây giờ cần thực hiện ngay (có lẽ) chắc chắn là hoàn thiện portfolio. Phải trao dồi kĩ năng. Tiếng Anh.
Lên kế hoạch cụ thể.

Sách Nguyễn Thế Hoàng Linh:

Em nắm hai bàn tay
Và bảo tôi chọn một
Em giấu gì trong ấy
Ngọt ngào hay đắng cay.

Lắc đầu em chẳng nói
Vẻ mặt em lạnh lùng
Sao tôi đang dằn vặt
Mà em vần ung dung

Em giấu gì trong ấy
Tôi bỗng giận em nhiều
Hay bỗng dưng em muốn
Đùa bỡn với tình yêu

Em giấu gì trong ấy
Ở lại hay chia tay
Em giấu gì, trời hỡi
Hờ hững hay đắm say

Tôi bảo tôi không chọn
Chọn đi em dỗ dành
Tôi bảo tôi không chọn
Mặt em bỗng tái xanh

Em bảo tôi phải chọn
Nếu không hãy giã từ
Thì đằng nào chả thế
Tôi quay gót, ngần ngừ

Nhưng em không gọi lại
Tôi bỗng giận điên cuồn
Hóa ra bao hò hẹn
Chỉ là trò chơi suông

Nhưng rồi tôi áy náy
Nàng đã có lỗi gì
Nàng giấu gì trong ấy
Gì đây hỡi cỏ cây

Nàng chờ tôi xin lỗi
Tôi cũng thế đợi nàng
Thế rồi thu chào hạ
Nàng lỡ bước sang ngang

Cũng kể từ ngày ấy
Tôi đã sớm để tang
Xòe, nắm, nắm, xòe, nắm
Trong những ngày lang thang

Một hôm tôi bỗng thấy
Thơ thẫn ở bên đường
Cô bé và cậu bé
Trong mưa phùn ẩm ương

Cũng chìa đôi tay nắm
Cũng tỏ vẽ lạnh lùng
Nhưng mặt không giấu nổi
Một tia sáng mông lung

Rồi cậu bé chọn một
Cô bé giở bàn tay
Một bàn tay trắng xóa
Mũi tôi bắt đầu cay

Cô bé cười khúc khích
Bàn tay kia mở xòe
Tôi không tin vào mắt
Một giọt kẹo tròn xoe

Nhưng rồi tôi bổng hiểu
Tôi đã chẳng yêu nàng
Tất cả, ừ tất cả
Chỉ là thói đa mang

Rồi tôi bỏ nỗi nhớ
Tôi vun lại ngày xanh
Thế mà tôi vẫn hỏi
Em giấu gì trong tay.

13/06/2016

Anh nè, muốn thủ thỉ với anh thôi.
Anh là người hiểu em nhất trên đời, thật đó. Anh bảo là chuyện gì anh cũng nghĩ cho em hết, anh cũng làm cho em hết, nhưng mà anh thấy một ảo ảnh. Em bay lên, bay thật cao, thật xa, rời xa anh… Anh vẫn ở đây mà em không yêu anh nữa, anh sợ là em hết yêu anh… 
Anh à, mình trải qua bao nhiêu chuyện giận hờn buồn vui rồi anh nhỉ? Em cũng không biết nữa. Em 20, anh 24, em 21 anh 25, chúng ta còn bao nhiêu năm trên cuộc đời này nữa.
Nếu cho cuộc đời này là 80 năm thì mình đã đi hết 1/4 chặng đường rồi. 60 năm mình ở bên nhau nữa, bao nhiêu buồn vui nữa anh ha,…
Em không biết đâu, em đang khóc nè. Có anh ở đây rồi, có anh ở đây rồi, không mè nheo nữa, suy nghĩ đơn giản hơn.
Mỗi ngày là khoảng thời gian để hoàn thiện bản thân mình hơn, nhìn ra xa và nhìn rộng lớn hơn, hiểu rõ hơn những giá trị của ngày tháng. Cuối ngày kể nhau nghe chuyện của mình, những chuyện đâu không để người khia hờn vu vơ.
Em sẽ cố gắng để cảm xúc của mình lưu lạc, sống mãi, để những kỉ niệm cho nhau, cho ngày mai và sau này, khó không? không khó. Để em kể chuyện ngày hôm qua cho anh nghe nhé…

Thật sự buồn…

Cảm giác như lúc ấy, như quãng thời gian ấy
Không được chia sẽ, không biết bắt đầu từ đâu
Trống trãi…
Cô quạnh…
Từ những nhỏ nhặt, mỗi ngày một ít…

09/08/2016      I     Sunday in town


Có một ngày chủ nhật trong thành phố!

Tôi rời mình khỏi sự cô lập một cách cố hữu của ngày, một không gian nào đó tôi chẳng biết tên, chẳng nhớ chính xác đường tới đó. Duy nhất một điều tôi chắc chắn, là tôi đang ở đây, và thành phố kia đang ở dưới chân tôi, dưới đôi tay dang rộng cả bầu trời.

Chính xác cảm giác này y như lúc được thả mình vào một hồ nước lớn, không có gì níu kéo, ràng buộc, mọi thứ đều như vô hình.

Tôi ngắm nhìn nó, thành phố! những ánh đèn và phía trước là con đường dài ngoằng nghèo trông như một con giun đất khổng lồ gắn thêm đèn led vậy. Cảm giác bình yên, phiêu lưu xen lẫn một chút cô độc, như tôi chỉ một mình nơi đây và không một ai thấy được tôi nữa.

Một thoáng chốc tôi lại nghĩ về anh, ngoảnh mặt lại sau lưng, nhìn tòa nhà thành phố, ngắm tầng 13 tòa nhà ấy, sáng đèn, và có một con người đôn hậu đang ở đó, dõi mắt nhìn theo một cô gái ngồi bất động trên nóc một tòa nhà xoàng xĩnh đầy vết tích của sơn xịt, tất nhiên là anh ta chẳng tìm thấy cô đâu và cô cũng vậy, nhưng theo một cách thức nào đó, họ đang ở rất gần nhau!

03/09/2016      I     Saigon

Nói gì đây nhỉ khi con người ngày càng kiệm lời hơn. Vẫn thế nhỉ, vẫn là anh, vẫn là một em cô độc với những hạnh phúc.
Hãy để anh yêu em lần nữa..
Năm 4 rồi, nhanh thế, thoáng chốc mà thảy cả lại ở phía sau. Yêu ghét ngành nghề, suy sụp thất tình, công việc cám dỗ, hạnh phúc giận hờn. Đôi lúc ngồi lại nghĩ, cuộc sống này không phải dành cho mình, nhưng có những điều không đủ dũng cảm để thay đổi khi đã bất lực, vì sợ, vì trân trọng những đắng cay, những kỉ niệm trong quá khứ, những thứ, những niềm tin đã vun đắp bao lâu nay, lại sợ mình trẻ con, bồng bột, quyết định rồi lại hụt chân và rơi xuống vực thẳm. Nên vậy cứ tiếp tục đến khi nào còn có thể.
Nếu điều diệu khì của một người là sự quan tâm, săn sóc những người yêu thương giữa bộn bề lo toan cuộc sống, liệu hỏi bản thân mình đã làm tốt chưa, tình yêu ơi, đừng chết!
Liệu rằng mình có phải thốt lên!
Hay có những thứ vô hình đang dần giết chết đi cảm xúc của nhau?
Cuộc sống mỗi người đều xuất phát điểm giống nhau, có là quá sớm khi nói ra những điều này? Những mong muốn về một cuộc sống cân bằng.
Cảm thấy chán và mệt mỏi khi 24 giờ không có một chút toàn tâm cảm nhận, sống với tình yêu.
Công việc, sở thích cá nhân, yêu thương không phải tự nhiên mà có, và cần được nuôi dưỡng mỗi ngày.
Con người càng lớn càng lạnh lùng vô cảm. Làm sao để sống như mình mong muốn. Làm sao để thay đổi được, mà không phải ra đi.

03/11/2016

Có lẽ mọi chuyện đã tốt đẹp hơn của em bây giờ, đầu óc cứ suy nghĩ về những tin nhắn đó.
Anh và một chị gái ở công ty hẹn hò đi xem phim từ thủa nào, anh đến nhà chị đó đón, đi chung xe, về khuya, hai giờ sáng, nhắn tin tình cảm mùi mẫn, ngủ ngon!
Lục lại ngày hôm đó, em về nhà, trong lúc thương nhớ anh thế nào, gọi điện, nhắn tin không trả lời.
Dạo gần đây hai người hay đi chung thật, ở resort Phan Thiết rồi lại cùng đi công tác Hội An, Đà Nẵng, lúc xem hình anh chụp cho chị ấy trên bãi biển mà mình khóc, công tác vui quá nhỉ? Chèo thuyền thúng chung? Ừ em gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại hôm đó anh không bắt máy, ừ, anh bảo anh đang đi chơi Đà Nẵng, điện thoại chế độ im lặng. Ừ, về thấy hình anh chụp chị đó, hình tự sướng ở quán bar, đúng lúc mình gọi điện. Vì sao phải dối em như vậy? Về còn đi đạp xe chung.
Nhắn tin lo sửa xe đi đó? Xe gì, hai người làm gì? “Đợt này đi chơi vui hơn ở Hà Nội” ha ha, nhớ lại, anh và chị còn ngồi khoác vai nhau tình tứ ở Hà Nội mà! Ừ, anh chẳng bao giờ thể hiện tình cảm với em dù một chút ở nơi đông người vậy.
Em cảm thấy mệt mỏi, tại sao anh không nói với em một lời nào cả, dù không có gì, em không ghen nhưng hãy cho em biết những chuyện nhạy cảm như thế này.
Làm ơn, đừng làm em buồn thêm nữa.
Thời gian, cảm xúc từ khi anh đi làm đã dành ít cho em rồi, đừng san sẽ với ai khác nữa.
Em thường vẫn chọn đi một mình vì không muốn trải nghiệm với một ai khác ngoài người em yêu.

06/11/2016

Chủ nhật, ngày không nắng!
Mùi của sớm mai thoảng trong cái se lạnh trên từng hạt mưa lất phất. Bóc từng hạt đỗ đen thuôn dài, đủ màu sắc, trên từng hạt nhỏ nhú lên một mầm trắng, trông thì có vẻ yếu ớt, nhưng thực chất thì không, tôi mãi suy nghĩ đến viễn cảnh những cây đậu bé xinh vươn mình mạnh mẽ trên khung cửa sổ hoen rỉ màu này.
Chế biến thật nhiều thức ăn, nào là cá, gà, mẹ và ba gởi hôm qua, thương lắm…
Một mình, bình yên!

07/11/2016      I    Tous les jours

Lấy xe từ bãi đỗ đẫm sương đêm, bất giác như một thói quen, cô bấm gọi dòng số quen thuộc, chả hiểu sao cô lại lưu nó bằng tên con mèo thông minh nhất cô đã từng nuôi. Có lẽ Avocado và chủ nhân số điện thoại này có nhiều điểm tương đồng thật, lém lỉnh, rộn ràng khi thấy cô rồi quấn lấy vui đùa cho đến khi thiếp ngủ. 
Thong dong đường vắng lặng, Sài Gòn về đêm có quá nhiều thứ để ngắm nhìn. Cô vẫn luôn thích những ngày đêm thế này, ánh nắng ấm áp cứ trải đều trên vùng đất tối, và có thật nhiều mặt trời trên suốt chặng đường đi. 
Dừng lại một tiệm bánh trên đường Nguyễn Văn Trỗi, nhân viên thay nhau dọn dẹp gọn gàng lại bàn ghế, trên những kệ gỗ bánh không còn nhiều. Cô rảo một vòng quanh đủ loại bánh mỳ và sanwich, chọn một bánh cupcake to bự làm từ blueberry và hạnh nhân. Xa xa lẫn trong dãy bánh xúc xích bơ phomat, một chiếc “đô nút” phủ kem hồng xinh đẹp, thoáng vội mĩm cười cô nhớ tới công cụ vẽ trong phần mềm 3dsmax, ở đó cô muốn bao nhiêu bánh khoen tròn cũng được, nhìn cũng ngon và sexy không kém chiếc bánh này. Cầm lấy không suy nghĩ, cô đến quầy thanh toán, sẽ vui thế nào khi có một người được tặng loại bánh mình yêu thích? Haha, tuy không thích ăn bánh khoen tròn nhưng cô luôn thấy thú vị khi đôi lúc lại có người mang cho cô loại bánh khô khan này. Lần cuối cùng cô ăn nó cách đây không lâu,. . . Xoè, bánh nè! Cô còn không thèm để ý đến vì mãi giận dỗi, một xíu nữa thôi là có người sẽ đi biền biệt.
Đóng nhẹ cửa tiệm bánh, cô bước vội ra xe, sẩy chân thế nào toàn thân thể cô lại rơi xuống một cách đồng vàng ngập hoa hướng dương, lắc mạnh đầu để chắc chắn rằng mình còn đang ở thế giới thực, cảnh tượng xinh đẹp vẫn diễn ra sống động trước mắt, là thật chứ không phải mơ, từng cây từng khóm trải đều thành những đồi hoa vàng rực rỡ. Một sức sống mãnh liệt lan toả mọi không gian, có thể mặt trời kia không vàng như mọi người vẫn tưởng, chỉ vì sắc vàng của hoa đã nhuốm màu cho mặt trời mà thôi, cô thầm nghĩ. Tuyệt đẹp! 

Nổ máy, trời đã về khuya, cô quay xe nhanh trốn nhanh cơn gió lạnh, bên kia đường, màn hình quảng cáo vẫn sáng rực, chút hân hoan nhẹ nhàng.

14/11/2016      I    Moon



Anh kìa, khẽ xiết nhẹ vòng tay, dụi đầu vào lưng anh thêm chút nữa.
Trăng hôm này tròn hể! Con đường về hôm nay có cả trăng nữa đấy. Trên trời có một trăng, sau lưng anh là một mặt trăng nữa. 
Mặt trăng sáng nhờ anh mà! Tủm tĩm. 

Hôm nay anh có thấy siêu trăng không? Không, anh làm ra là trễ lắm rồi. Nù cũng không! Siêu trăng làm gì nhỉ, chụp hình zoom lên nó cũng to vậy! ha ha, cả hai ngước lên nhìn mặt trăng bé xíu trên kia.

Anh có đói không? Ừm, tụi mình mua gì về ăn đi. Mai anh giao hồ sơ rồi, nghỉ cả ngày với Nù, mình đi sửa xe hể. Yep! Tưởng ngày mai phải đi sửa xe cho anh một mình, giờ thì tuyệt quá, cái đầu xe cong vẹo kia!
Anh mua gì nà, anh không mua trứng với bắp xào đâu! A! Ốc!!!
=.= Không phải, không được, không! 
Bánh tráng trộn! 
– Anh nghỉ bán rồi em ơi. Người đàn ông trung niên đang thâu dọn đống rổ rá!
Hừm, đáng nhẽ phải mở ra bán lại chứ hỉ, thêm được 20 ngàn trang trải thêm được chút chứ. Tụi mình nghĩ giống nhau ghê!
. . . .
Cô ơi 2 bịch không cay!
Xíu hồi Nù mua nước, Rì vai với Num bờ one.
Á, điện thoại Nù chụp được trăng không? Được mà! Được mới lạ đó, xíu hồi về thi chụp thử với anh! Mục đích của anh là để sỉ nhục Apple thôi. Xịch, đỗ xe. Ngẩng đầu con trăng cao tít tù mù, dùng đủ các loại apps để chụp, hình hiện ra cứ mờ mờ ảo ảo, lóa lắm mới lấy nét được. Nề, đẹp chưa Xã Xã nè! Ý, ha ha. Xì. . .



A, Nù thi tiếng Anh về làm bài tốt hông? Mười điểm lận! Nù làm nhanh về với anh nè, mình về cho Pharah ăn đi. Nay Nù thi viết, thứ năm thi nói. Gần xong rồi, công lực thâm hậu, mục tiêu tiếng anh của Nù là từ điển sống cho anh mà, anh giỏi toàn nói xì lô xì la với khách hàng không mà, Nù giỏi hơn, anh bí gì hỏi Nù cũng chỉ anh banh bách hết luôn.

Trời ơi, Nù làm chi rứa, tô mì đầy ắp nà, anh mau ăn chóng lớn nà. Anh chụp Nù thử nà, quay 180, cười!
Anh chụp trăng được chưa? Đẹp hông? 
Len to bự này hư rồi hỉ, Nù nì, vàng vàng.
Nù ơi, nù thích mua máy ảnh không? Hum, máy ảnh mình còn chụp được mà!
À, hồi lâu anh mua ở đây nè, anh giả đò nói Nù anh mượn đồ rứa thôi! ha ha, nhéo!
Để anh chụp hình cho Ù đó! 
Mình mua lens ni đi. Cái len của Dani hả anh? Không phải, lens này mới của Dani nè!
Anh thích máy ảnh này nè. Woa, đẹp quá anh ha, nhìn cổ cổ. Giống fu zi film ghê. 
Lôi lôi, anh nè, máy films Nikon nè. Nù vặn lens vào. Hứ, máy này độ phân giải bao nhiêu? ((“= Anh chọc Nù nữa, máy film có độ phân giải hả?
Vọc vọc, xì, Nù cất đi, ba cái máy film lỗi thời rồi.
Mà Nù muốn chụp thử xem sao.
Khác gì lấy máy mình chụp đâu.
Lens mình cũng lens film mà hỉ!
Hôm nào mình đi chụp hình đi. . . 

20/12/2016      I    Muôi’ Anh

Trời hôm nay thoáng nắng
Cho em vẽ anh những vệt vàng
Nêm đủ ngọt và đắng
Đem ướp anh, ngày sau mơ màng.

26/01/2017      I    Tet Holiday


Là giọng nói đáp lại cuộc gọi của anh ấy! Là cùng chung một kí ức khi ngắm nhìn cùng một khung cảnh.Nấu cơm anh ăn mà cứ tủm tỉm cười, nay trời lạnh mà ôm được mấy cái, thơm được mấy chục cái thôi. Như quân du kích sợ ba mẹ thấy lúc còn nhỏ ấy, (((“: còn lại là nắm tay! : 80 năm chỉ cần thấy nhau, bên nhau hoài là đủ, để ta ngắm nhau mỗi sáng ngái ngủ dễ thương nhăn nhó như thế nào. Tết này lại giống tết xưa, kệ trời mưa ngâu ta vi vu thật lâu. *’:


14/02/2017      I    Valentino

 

Tiếng máy bay ù ù, blowing on valentine day…
Thức dậy với cái cổ khàn, à! hôm qua ta ngủ để quạt cứ thế chĩa vào người.
Với tay cầm điện thoại, còn sớm quá nhỉ, giờ này anh đã dậy chưa? hôm nay chắc phải họp hành nhiều nhỉ? Suy nghĩ xấu xa bắt đầu len lõi trong tâm trí ta một thoáng chốc khiến ta mỉm cười: “ Mong rằng ngày hôm nay của anh sẽ rất bận, để ta không phải khó chịu với tiếng gõ cửa phòng anh vào lúc 2h25’ sáng nay! Bất kể là việc gì thì ta cũng vậy!” Ồ! ra thì ta cũng nhỏ nhen và ích kỉ thật đấy! (“: 
Hôm nay của ta sẽ tươi đẹp như môt cô gái 17 tuổi ( nhưng không xem mình là cái rốn của vũ trụ đâu nhé). Bật nhạc bằng loa anh đổi cho ta lúc tối, so với tai nghe thì ta vẫn thích âm thanh lan rộng hơn, chúng quyện vào những tạp âm khác, trông như món mứt mơ phết bánh mì của ta sắp tới, rồi bỗng chốc tất cả chúng ập hẳn vào đôi màng nhĩ nhỏ bé đầy rung động, là Valentine Day của Linkin Park và I see Fire của Ed. Ta bắt đầu khắc xuất khỏi thân thể mình, bay lên không trung và nhìn thấy một cô gái, cô gái ấy ở trong một căn phòng nhỏ, trên bàn có một lọ hoa hồng trắng, vải cắm xung quanh uốn lượn mang màu mà ta rất thích, cùng đó là dải ruy băng tím đồng màu không thể nào bẽn lẽn hơn. Cạnh bên đó, con mèo trắng chiễm chệ chiếm phân nữa diện tích – bự như Pharah của ta vậy, nó nằm ngủ say sưa mặc cho ánh nắng chiếu xuyên qua lớp lông tơ mềm mại, tạo nên những vệt màu ấm áp.
Cô gái ấy bắt đầu vẽ. . .

 

 

02/2017      I    End of the month

 

Lịch học trên trường cũng đã khép lại, đời sinh viên của tôi cũng dần cạn kiệt. 4 năm trôi qua nhanh quá, bao nhiêu chuyện đời buồn vui nuối tiếc, hạnh phúc, hụt hẫn…
Cuối cùng cũng tạm lớn!
Nhiều chuyện đến và đi, có những cơ duyên kì lạ. Có những cám dỗ cuộc đời. Có những con người đi qua tôi, hầu hết những gương mặt ấy dần quen thuộc, có lẽ như vậy đến suốt đời. Có những gương mặt thì dần quên lãng theo một lẽ tự nhiên và lẫn cả lí trí. 
Có anh là mãi mãi tôi muốn bên cạnh cuộc đời. Đến bây giờ tôi mới dần ngộ ra giá trị cuộc sống này là gì, dù chọn lựa như thế nào vẫn thấy đúng. Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ nhìn mình qua gương nữa đâu, tôi đang nhìn mình qua thời gian. Ngây thơ rồi cũng dần tháy bằng kinh nghiệm và từng trải. Tôi sẽ vẽ mình qua từng ngày tháng, sẽ chọn những gam màu ấm áp nhất, hạnh phúc nhất. Sẽ giữ gìn tất cả những gì mình đang có vì nó thật quý giá và đáng trân trọng!

 

28/02/2017      I    29C

 

Cảm nhận mọi thứ xung quanh kĩ càng hơn, tiếng rao bắp nấu thường nhật, tôi của nhận thức đang chống lại một phần nào đó của bản thân mình. Cuộc sống như thể một loại mèo hẳn đã hạnh phúc, Pharah nhỉ? Một ngày của anh rồi cũng tắt, có niềm tin, có trách nhiệm, có hạnh phúc ắt hẳn con người sẽ bận rộn hơn, thú vị hơn. Và tôi cũng vậy!
Từ chối cuộc họp đại hội đoàn khoa với một lí do không thể lãng nhách hơn vào phút cuối. Tôi của 2017 khác thật, không còn sôi nổi với những hoạt động thường niên ấy, ngại gặp gỡ mọi người. Ngại bắt chuyện, làm quen, ngại vì những thứ không có mục đích, ngoại hình, có lẽ tốt và không tệ hơn trước đây là bao nhưng cũng làm tôi chú ý. Vùi mình ở nhà cả ngày, luyện tập vẽ vời, không có một suy nghĩ đến việc bữa sáng, trưa, và tối, trừ khi có anh ăn cùng. Tuy vậy, tôi vẫn lo cho sức khỏe bằng cách nạp các loại tảo, hạt có sẵn. Tối nay tôi vừa đi bộ mua thực phẩm, vì tối khuya anh sẽ về. Rum điện thoại cho tôi, sống đến tận bây giờ mới nhận ra một con người làm tôi thoải mái đến thế, một người bạn chia sẽ hết mọi thứ cho mình sòng phẳng nhưng nghĩa tình và đồng điệu về suy nghĩ. Dù ở rất xa, ít liên lạc nhưng lại thấy rất gần.
Có lẽ người khác sẽ ghen tị với tôi đến tự ti cả bản thân họ, bởi lẽ, xung quanh tôi toàn những người quan tâm, yêu thương tôi thật lòng. Tiên, Rum, Nhi Béo là ba người thân nhất. Người yêu: một vĩ nhân nhỏ của tôi, yêu thương và lắng nghe tôi mọi lúc. Gia đình, ba mẹ chị và em, anh rể. và những người bạn đại học, Leo, Khoa…Mọi thứ đều đủ đầy suôn sẽ. Vậy nên tôi phải sống thật vui tươi và hay cười, không thể trầm cảm nữa. Cuộc sống đơn giản dần, bắt đầu từ những món đồ tôi sở hữu, tôi loại bỏ hết chúng đi để không mất thì giờ ngồi chọn lựa, sạch sẽ.
Còn bây giờ, hiện tại suy nghĩ về đề tài tốt nghiệp, có lẽ sẽ khá thú vị, vì tôi là mọi người vui vẻ và truyền cảm hứng mà!

 

03/03/2017      I    Em chi can xuat hien


Ngày 3, tháng 3
Một ngày dài đầu tháng vui vẻ, tôi tìm lại mình sau những uể oải giao mùa, công việc, những suy nghĩ nhảy múa, cuốn hết một ngày!
Tối qua thật khuya, chạy gần 30km để đến nhà Anh, vì đã hứa và tôi cũng nhớ Anh nữa. Nói chuyện được đôi câu rồi tôi cũng bỏ mặc anh mà lao vào những công việc của mình. Dạo này anh bận lắm, có đêm đôi mắt thâm quầng còn gặng nói “ Anh ngủ một chút thôi rồi em gọi anh dậy nhé!” _ Màn hình team view máy tính công ty vẫn sáng. 
“ Em chỉ cần xuất hiện là đủ!” Câu nói của anh làm ngưng lại dòng suy nghĩ mông lung của tôi, người đàn ông nằm ngủ vắt vẻo trong tay tôi trông thật nhỏ bé, lúc nào cũng ngây thơ như một đứa trẻ, nhưng cũng chính tâm hồn ấy đã làm thật nhiều thứ cho tôi, cho tương lai xa vợi. Tối nay anh kể một ngày dài, anh kể những công việc, cùng bàn luận về những hình dự án vừa render xong, cùng anh sắp xếp cách làm dự án mới. .

10/03/2017      I  Different SaiGon

Chuyến du lịch thú vị nhất chúng tôi từng đi!

Đó là một nơi hoa lệ nhất đất nước của chúng tôi, cuộc sống hối hả, dòng người tấp nập. Sài Gòn bận lắm! Đã bao giờ bạn nghĩ về Sài Gòn như một người lữ khách xa lạ?

Vâng, anh và tôi đã có một khoảng thời gian rất dài ở nơi đây, tưởng chừng như cả nửa chặng đường cuộc đời vừa qua, buồn vui, phấn khởi, khó khăn, tủi hờn,. . Nơi đây chôn dấu những kỉ niệm, kí ức rất chân thật.

Với những con người tha phương, Sài Gòn mỗi sáng thức dậy là công việc, học hành, là trách nhiệm cho tương lai của bản thân, hạnh phúc của mình và những người yêu thương. Hiếm khi Sài Gòn lại thế này, nhẹ nhàng dưới đôi bàn chân. Thả bước qua những con đường quen thuộc, cảm giác ngắm nhìn những thứ lạ lẫm, những thứ chúng tôi vẫn thấy hằng ngày nhưng chẳng mặc nhiên suy nghĩ về nó! Anh dẫn tôi qua những con đường, vòng vèo khu đô thị, một ngôi chùa cổ kính của Ấn Độ, những điểm sáng bậc nhất của Sài Gòn, rồi cả khu chợ Bến Thành cũ kĩ mà nhộn nhịp. Đi đến đâu, chúng tôi nói về nơi đó, kể cả những bắt nguồn của lịch sử cho đến hiện tại những bảng hiệu chen nhau mọc lên.

Sài Gòn rộng lắm, rộng đến nỗi đã có lúc chúng tôi lạc mất nhau! Mỗi người mang trong mình nỗi niềm hoang mang rất lạ, ” Em ở đâu?” ” Anh ở đâu?” trong thành phố này, sao mà ta tìm hoài chẳng thấy.

Sài Gòn bao la là vậy, nhưng rồi, vẫn nhỏ bé hơn đôi bàn tay đang xiết nhẹ vào nhau, Anh và Em, ta ở đây rồi. Nơi này bé hơn một tình yêu! Đã có lúc chúng tôi tự nghĩ, sẽ thế nào khi không có nhau! Sài Gòn sẽ nhớ và cô đơn lắm, khi nửa kia bận bịu phải đi xa, Sài Gòn mang nỗi quay quắt đó hòa vào dòng kẹt xe trên phố, hòa vào cái bụi của ngày, rồi cơn mưa bất chợt sẽ gột sạch tươi mới, hơi ấm kia lại len vào lòng người nhẹ nhàng kì lạ.

Hôm nay của chúng tôi sẽ là ngày mừng sinh nhật anh! Bạn thích nhận quà vào ngày sinh nhật chứ? Món quà sinh nhật của Anh là được làm cho tôi những bất ngờ, những điều mới mẻ, được bên nhau, cùng nhau trải nghiệm mọi thứ. Bật nắp chai rượu vừa mua ở AnNam Goutmet, cùng anh nhâm nhi bữa tối theo phong cách Pháp. Kế hoạch của anh thật hoàn hảo!

23/04/2017

Người ta sống và yêu nhau, rồi chết đi mang đi luôn tình yêu của họ? Đó là vĩnh cữu hay không còn tồn tại.
Hành trình yêu thương đó nên thế nào là hợp lí? Màu sắc sẽ có màu hợp với hoàn cảnh này, màu hợp với bố cục kia. Vậy cách cư xử thế nào với tình yêu cũng là phù hợp hay không phù hợp đúng không? Khi hiểu bản thân mình, hiểu người ấy, hiểu điều gì nên làm, nên suy nghĩ phản ứng thế nào sẽ tốt nhất cho hiện tại! Ta có hành động không? Rốt cuộc thì ta muốn gì ở cuộc đời ngắn ngủ này? Hạnh phúc là….

03/10/2017      I     HOW CAN WE HANGOUT

Nếu một ngày em không còn nữa, anh có buồn không? Nếu em nói rằng, em đã tìm được lối thoát cho mình, anh có đồng ý để em dừng lại không?

Không, anh sẽ chăm chú vào màn hình điện thoại của mình, vào những thứ anh đang dang dở, không muốn biết tại sao, dù chỉ là một câu hỏi khi thấy em đang khóc! Đó là cách tốt nhất dành cho em, vì em phải tự quyết định và tìm sự cân bằng cho chính bản thân mình. 

Em không trách anh, ta không trách nhau, dù chỉ một chút! Em chỉ loanh quanh với những sự việc của mình, nếu em quên đi, em có thể tiếp tục, phớt lờ nhiều nhất mọi thứ xung quanh có thể. Ngược lại, em biết rằng sự vô tư của em vẫn đang đi tìm vô hạn. 

Anh với em như đường thẳng song song, luôn ở đó, có thể thấy, không cần nói, chỉ lặng lẽ hiểu từng tháng năm của người còn lại theo đôi mắt và trái tim của mình. Người ngoài kia chỉ mong rằng họ sẽ giao nhau ở một điểm nào đó, mà em thấy, ở lại đó họ sẽ bên nhau, nếu đi nữa sẽ càng xa mãi mãi. 

Anh từng nói, anh như một áng mây hèn nhát, không thể đón nhận tình yêu của em! Vâng anh, em đã cố không tin điều đó, đến khi tất cả trong em biến thành sự tĩnh lặng, một phần tự tại trong tâm hồn. 

Đường thẳng của mỗi chúng ta đang gồ lên gập ghềnh, đan chéo với những đường thẳng khác. . .

25/12/2017      I     SILENT

Thức Coffee, Phan Xích Long!
Một ngày khoiwrr đầu tốt đẹp bởi những hạt mưa tí tách, bão về, cơn bão kinh khung kia sao đem buổi sáng ngọt ngào này tới cho tôi?
Đối diện với thực tại, những ngày cuối năm nhẹ nhàng như cảm xúc trong lòng. Ai hỏi tôi cái gì là điều tôi sợ nhất, thì bây giờ đó chính là cảm xúc của chính bản thân mình. Một con người chai lì với cảm xúc, không có tình thương, không có sự rung động, không hạnh phúc, không khổ đau. Thật tệ khi tôi phải nói ra điều này, rằng bản thân mình không còn biết mình thích điều gì nữa, không bất cứ điều gì có thể níu kéo lại tâm hồn mình.

Không quan tâm tới xã hội sẽ đánh giá mình ra sao, tốt xấu hay bất cứ ngôn từ nào!
Vì, với tôi lúc này, mọi thứ đều do bản thân mình quy định mà thôi! 

Em thấy lạc lõng, nhìn yêu thương trôi đi nhẹ bẫng như không còn gì. Và như thiếu anh cuộc đời em vẫn tươi tắn và hối hả, chỉ là em giấu đi…
Anh à! Thờ ơ đã làm em quen với cô đơn, quen với việc một mình, đôi khi em chẳng biết mình cần gì để vui, bởi căn bản không có thứ gì làm em phải để tâm tới, em chẳng cần anh nữa chăng người em mong nhất, chờ đợi nhiều nhất đã đi qua giới hạn của sự cô đơn.
Chỉ có anh mới có đặc quyền làm em buồn, làm em mong ngóng, chờ đợi. Nhưng anh à! Hình như anh chẳng bao giờ cần nó, để tâm đến nó nữa, đúng không anh? Anh đang mất dần …

17/05/2018      I     YEARS

Con người đến một lúc nào đó lại chênh vênh như vậy?

Như cảm giác lúc này trong tôi, hiện hữu trong từng ơ thờ của thời gian. Tôi đã làm gì với những suy nghĩ đó, overthinking có phải là một căn bệnh? hay nó chính là vấn đề mà tôi cần phải giải quyết?

Tôi chọn cho mình một chút tĩnh lặng, một khoảng không mà tôi khao khát. Chỉ để cân bằng lại chính bản thân mình, về những điều mới mẻ trong tôi và những gì làm tôi hạnh phúc.

Khi có một người ôm chặt lấy mình và nói những lời tận sâu, em đừng đi! Con tim và lí trí như ngừng thở, khiến cho tôi chẳng còn những ước mơ và hoài bão nữa!

24/12/2018 

Trời đột nhiên đổ mưa chiều buồn không nắng, Sài Gòn vẫn thế, chỉ có cô là khác lạ, một bước chuyển mình mới mẻ, đầy thử thách và mạo hiểm. Cô thật sự đã khác kể từ ngày đó!
Một năm trôi qua, cô có phần già dặn hơn, suy nghĩ nhiều hơn, trải nghiệm những điều mà chính cô trước đây cũng chưa hề có khái niệm nghĩ về nó. Gu âm nhạc, ẩm thực, lối sống, bạn bè, tất cả như xáo trộn lên hết. Chỉ một mình cô ngồi ở giữa bao nhiêu bộn bề đó và yên lặng một cách lạ kì. Cô không bao giờ than vãn, điều duy nhất không thay đổi ở cô. Không một ai hiểu được thật sự cô đang nghĩ gì, làm gì! Cô cũng chẳng biết được điều đó là tốt hay xấu, đôi lúc cô cũng tự buồn và tìm kiếm sẽ chia từ những người xung quanh, nhưng dù cố đến bao nhiêu cũng vậy, cô không thể tin tưởng được ai hoàn toàn cũng như không có ai có thể phù hợp để chia sẽ những vấn đề đó!

Thật sự mông lung bây giờ với cô là anh! Người đã luôn ở bên cô những tháng năm qua. Cô thương anh, nhưng dường như chẳng còn cảm giác yêu đương nơi anh nữa. Tính cách, sở thích trước giờ là cô thay đổi để phù hợp với anh, nhưng rồi cô lại tìm thấy chính mình, cô tự nuôi dưỡng mình mà thiếu đi sự chia sẽ với anh. Không chia sẽ thì sẽ không hiểu được. Nhưng anh yêu cô và thương cô nhiều đến mức có thể để cô rời xa anh, và tốt cho cả tương lai hai người. Cô không biết nên làm sao nữa. 
Cảm xúc chia thành nhiều mảnh ghép xé vụn vỡ. Cô không muốn chia xa, không bao giờ muốn chia xa, nhưng cô cũng không muốn để tuổi trẻ và những ước muốn của mình trôi qua…

Cô có lỗi với anh! Nhưng với con người thật của cô là như vậy. Tại sao chúng ta không thể chia sẽ suy nghĩ của mình cho nhau?

20/02/2019 

Một năm nữa đã trôi qua không hề tẻ nhạt. Cảm xúc của mình được truyền tải trên nhiều phương tiện: blog, bài viết,…nhưng thực sáng nay thấy quyển nhật kí này lăn lóc trong góc nhà, mang đến công ty đọc lại những cảm xúc của mình qua từng thời kì. Thật là khó tin khi đó chính là những điều mình đã viết ra, chân thật, trần trụi về những khoảng thời gian đó. Dạo này nhiều chuyện xảy ra quá, cuộc sống trôi đi nhanh quá, và tự nhiên mình muốn viết ở đây!

Về những cảm xúc trong đầu! Trống vắng là hai từ mình có thể nghĩ đến đầu tiên, nhưng mình biết mình chỉ cần mình là đủ, tạm đủ để hiểu về nó. Thời gian quá dài, đọc nhiều sách, gặp gỡ nhiều chuyện khiến mình ngộ ra rằng con người, những thứ xung quanh điều chỉ là những thứ rời rạc, không cảm xúc, trừ khi mình đặt tình cảm vào nó, nuôi dưỡng những mối quan hệ, đó là giá trị của cuộc sống. Nếu tách rời nó mọi thứ trở nên vô nghĩa.

Hôm nay là ngày mình quyết định xin nghỉ việc ở công ty. Sau 1.5 năm gắn bó với công việc ở DDB này, mình học được nhiều thứ tuyệt vời và nhiều cơ hội làm việc thú vị, nhiều cung bậc cảm xúc. Lance có lẽ là người thầy tuyệt vời nhất với mình ngay lúc này. Trong suốt những bước chân chập chững đầu tiên trong ngành quảng cáo, Lance nhận mình vào làm với khả năng tiếng anh bằng 0 và kinh nghiệm quy trình agency tròn trĩnh. Vậy mà từng chút một, Lance làm mình rõ hơn. Bao lần đi quay, đi chụp, những trải nghiệm hoàn toàn khác và mới. Victor nhân vật truyền cảm hứng nhiều nhất về thái độ làm việc và cách suy nghĩ luôn tràn đầy năng lượng, Reza chịu khó, Nick accurate, Joey vui nhộn, anh Khoa hiền hòa miệng như cái loa, Hải Anh giỏi, Trung Bùi ngáo, Liza “dễ thương”, Đức hiền, Duy ít nói, Thu “xấu tính” mà con gái. Quyết định nghỉ việc có vẻ là bồng bột và mạo hiểm.

26/02/2019 

Anh đổi thay, quan tâm em nhiều hơn, lo lắng nhiều hơn, anh sợ em đi mất.
Lúc về nước sau chuyến đi Mỹ. Anh ôm em, hôn em nhưng cảm giác yêu đương không còn nữa? 
Em không yêu một ai khác thật sự, không cần một ai khác, kể cả anh. Anh hỏi đôi lúc có phải là thói quen. Ừ đúng, không có anh bây giờ mình không biết được cuộc sống mình sẽ thế nào. Dù sao thì mình cũng chẳng thể đùa giỡn với tình cảm của người khác.

Ta cho nhau một cơ hội để yêu nhau nhiều hơn!

24/05/2019 

Cảm giác nhói đau, cô đơn và lạc lõng trong một ngày chợt nhìn lại xung quanh em không có ai.. Em biết em đã lại đắm say vào anh và những lúc không anh thật khó chịu, buồn bực và chán nản vì cô đơn. Anh đi gặp người thân, em ở nhà. Anh không nói trước, không về đón, em bận rộn, mệt mỏi, xấu xí, tự ti. Đủ các thể loại cảm xúc dân trào thành những giọt nước mắt. Cả ngày em quanh quẩn trong gian phòng làm đủ thứ không tên, 3 tháng nghỉ việc, trải qua quá nhiều chuyện và em không hiểu sao em có thể mạnh mẽ vượt qua được. Ít nhất là em có phương hướng, em tin vào tài năng của mình. Điều em cần là lập kế hoạch rõ ràng, từng ngày, thực hiện theo nó. Em chọn ở lại bên những con người tiêu cực, làm họ tốt lên và điều đó cũng có nghĩa nó sẽ làm tổn thương em.
Con người ai cũng có tốt và xấu, có những cái mình phải biết chấp nhận và quên nó đi. Daniel và Mai, những bài học kinh nghiệm về sự tin người, lòng đố kị và sự sợ hãi. Mớ bòng bong không thể nào thoát khỏi nếu như mình không kiên quyết. Dù là ai đúng ai sai thì mình cũng sẽ mặc kệ thôi. Công việc là công việc, nói là sẽ phải làm. Và thật sự, không thể tin tưởng được một ai trên thương trường. Daniel đã khóc, đã cười, đã tỏ ra hiểu chuyện rồi mọi chuyện lại khác đi vì vội chạy theo cái cảm xúc yếu đuối ở trong chính con người đó. Dani sẽ là một người tốt khi có ai đó ở bên lâu dài với bạn, chia sẽ với bạn, làm bạn yên tâm. Dani không sai khi phải sợ hãi, phải lo lắng về bản thân, tiền bạc của mình, những cái lý do bắt đầu chẳng phải là những điều tốt đẹp sao, tại sao không làm cho nó đẹp lên hơn.

Anh! luôn luôn là anh. Cuộc sống này đây hiện tại này đây không thể nào thiếu vắng bóng anh được. Một người hiểu chuyện, thông minh nhất mà mình hiểu rõ họ nhất. Từng cách anh đối xử với mọi thứ lại làm mình yêu anh hơn.
Anh chăm đi tập gym mỗi ngày, khóa mình đủ thứ, khoe dáng,.. nhà hai đứa không khi nào không cười! lâu lâu giận nhau ba chuyện tào lao rồi lại thôi. Nhưng mà tối nay buồn vì biết anh sẽ về trễ :'(

28/06/2019 

Say, một ngày dài với những cảm xúc chẳng về đâu. Sau khi giận vì anh, chẳng thể nào vui nổi lúc đó, mệt mỏi vì những chuyện cỏn con liệu có đáng? Anh giờ đây lại là một nỗi buồn khác. Tối thứ 7 dài lê thê, gọi anh không bắt máy, vỏn vẹn dòng tin nhắn sau đó! Anh đi đám cưới, chắc về trễ” 
Không một lời nói trước, không một lời mời liệu mình có thể đi chung? Em là ai? Em là ai người anh từ chối đi ăn trưa chung bởi vì hẹn với một cô gái xinh đẹp nọ, em là ai khi anh lấy hình em chụp gửi cho cô gái đó, đương nhiên chỉ là phong cảnh, trừ những bức hình có mặt em ra anh nhỉ. Anh lại không còn quan tâm em như những tháng về trước nữa. Có lẽ bởi vì anh biết em nhiều quá rồi? Chúng ta rõ nhau quá rồi. Anh có quyền lựa chọn mà! Nếu anh cứ như vậy tại sao không cho nhau một lối thoát đi? Mình có nên tiếp tục? liệu như thế này có tốt?
Em mệt mỏi lắm!

01/07/2019 

Một ngày dài ở tiệm in ấn, mệt mỏi sau hai ngày không ngủ được, mình lỗ tiền in khi khách không chịu màu in, mai lại gặp khách thêm một lần nữa vậy, dù sao cũng phải giữ chữ tín và sự nhiệt tình.
Suốt ngày cứ nghĩ về anh là nước mắt ứa ra chảy dài.
Anh về tối qua, không nói không rằng, chẳng nhìn mình lấy một cái, nằm xem điện thoại quay mặt lại, như không muốn mình nhìn thấy đang làm gì, anh đi đâu hai ngày nay, trên ba lô còn dấu đi máy bay. Anh đi Đà Nẵng? thì sao lại phải nói mình đi đám cưới, ba giờ chiều hôm sau nhắn tin là say rồi về trễ. Anh giận em chuyện gì hả anh? Anh cho thái độ dửng dưng, khó chịu như không có gì vậy là tốt, là bình thường. Hóa ra mình là kẻ vô hình?
Ừ mình đã sai nhiều rồi, sai để anh có thể đi xa mãi mãi, nhưng tại sao anh ở lại, níu tay em để cả hai đừng chia xa. Tại sao bây giờ chẳng yêu thương mình nữa? tại sao anh có thể thay đổi như thế. Ừ anh muốn tiếp tục theo kiểu này em không chịu đựng nổi đâu. Khi trái tim mình chỉ hướng về một người rồi để người đó đùa giỡn với cảm xúc của mình.

13/07/2019 

Suốt cả ba ngày nay mình ở nhà, dưỡng thương cho đôi mắt. Suy nghĩ về những lời anh nói tối hôm nọ.
Anh buông, anh áp lực, anh không muốn cố gắng nữa. Những rạn nứt vẫn sẽ luôn ở đó, hiện hữu. Không một lời nào mình có thể bào chữa cho những hành động đó, nhưng liệu có đáng để đánh đổi quá khứ dập tắt đi hiện tại? Có những thứ anh không thể nào vượt qua nhưng anh có biết làm em cũng vậy. Tiếp tục yêu anh hay là chọn rời xa anh để anh có thể đến với người con gái tốt hơn em. Liệu những hạnh phúc hằng ngày của chúng ta đó có dài lâu! Em thật sự sợ mất anh sau những vết trượt dài đơn đọc, sợ anh sẽ rời xa em mãi mãi, sợ rằng yêu thương là không đủ, em sợ bản thân mình.
Mình bên nhau bao lâu rồi, mình đã đủ hiểu nhau nhiều chưa? Mình đủ hiểu đối phương đang nghĩ gì? Nhưng anh à, em rồi sẽ mặc kệ đúng sai để ở bên anh, từng phút giây. Đến khi nào anh thật sự không muốn tiếp tục cùng đi con đường này với em nữa. Lúc mình đau khổ, lúc mình chới với mới biết mình thương ai và yêu ai thật lòng. Tình yêu, với em giờ định nghĩa quá khó. Anh nói có lẽ giờ như một thói quen, anh không chắc là mình còn yêu nhau nữa hay không? Em cũng đã từng suy nghĩ như vậy rồi thử rời xa anh. Nhưng anh à, thói quen đó chính là thứ ta cần, là tình yêu nhẹ nhàng mà nồng cháy. Em tin là anh vẫn còn yêu em, ta vẫn còn yêu nhau. Em chẳng có quyền đòi hỏi, nhưng nếu yêu nhau thì đừng làm buồn lòng nhau nữa, em sẽ yêu anh như cách ngày xưa mình bắt đầu!
Em yêu anh!

16/07/2019 

từ khi nào?

07/2019 

Vậy là anh đi!
Mình xa nhau thật rồi đó, xa thật rồi, cảm giác buồn đau không thể chối bỏ, khao khát được tự do nơi anh không thể nào dập tắt đi được bằng thứ tình cảm yếu ớt mà anh đã dành cho em. Chúng ta chia xa, rồi thời gian sẽ đặt tên cho ngày hôm nay của tụi mình, rồi hãy để thời gian đặt tên cho nó.
Chúng ta còn yêu nhau, thương nhau nhiều thế nào, em biết và anh cũng biết, anh cũng sợ rồi chúng ta sẽ không còn cơ hội, anh sẽ bị cám dỗ bởi những khoảng trời khác ngoài kia. Anh thực sự muốn thử cuộc sống đó, cuộc đời tự do đó. Em cũng không chắc là sẽ cho tình yêu của mình được cháy mãi.
Anh rất rõ về một tương lai không có em, không có chúng ta, háo hức một cuộc sống mới, nhẹ nhàng hơn.
Ngày chia tay!
Sau những màn nước mắt, ta hôn nhau, một chiếc hôn đầy tiếc nuối và buồn đau, chiếc hôn chia tay một mối tình. Chúng ta như những con thiêu thân chỉ còn một ngày để sống. Vâng, anh đi thật rồi, những cảm xúc sau cuối ấy rồi sẽ còn mãi. Người đàn ông gục đầu lên vai tôi và khóc, trong màn đêm lập lòe thứ anh sáng huyền ảo, mộng mị. Giấc mơ xa xưa ấy sẽ tạm giác lại chờ một ngày mai đẹp trời nắng lên đầy hi vọng và hạnh phúc.

Em không thể nào ích kỉ nắm lấy tay anh để rồi nói rằng anh đừng đi, em không thể ích kỉ cho mình như thế được, em không thể nào kéo anh lại với những gì anh đã chọn lựa, những gì anh muốn thử..
Sẽ xem như là em cũng cho chính mình một cơ hội, vậy đi! Để em tìm lại, nhìn lại chính bản thân mình.
Bản thân mình rồi sẽ như thế nào?
Mình sẽ vui để đón nhận cuộc sống mới này, sẽ học những thứ mới, mình hi vọng vậy, sẽ hi vọng là như thế thế, là chúng mình đừng buồn lâu dài, chúng mình sẽ hạnh phúc một ngày không xa.

Ngày hôm qua!
Chúng ta đã nói rất nhiều, và cuối cùng cả hai cũng đã không can đảm để nói ra hai từ chia tay.
Anh nói, rằng vì ta sợ mất nhau nên chẳng bao giờ nói chia tay, nhưng bây giờ anh cảm thấy không sợ mất em nữa.


Một đêm dài lê thê trôi qua, em hôn anh và nói tạm biệt! tạm biệt tình yêu của em!
Em sẽ rời xa anh, để anh có thể sống như ý mà anh muốn. Để một ngày ta có thể tha thứ cho nhau! Nếu còn duyên thì ta sẽ gặp lại, duyên này mình tạm hết ở đây nhé!
Và rồi em đã đi!

Back To Top

Display your work in a bold & confident manner. Sometimes it’s easy for your creativity to stand out from the crowd.

Social